Bị Chiến Bắc Anh quát to một tiếng nên bảo vệ đành im miệng.
Tô Tiêu Thất lấy thẻ cố vấn của mình ra: “Chiến hữu của người yêu tôi bị bắt vào, tôi muốn vào thăm. Anh ấy nói lấy thân phận dế nhũi ở nông thôn như tôi thì không vào được.”
Bảo vệ: “...?”
“Tôi không nói như vậy.”
Tô Tiêu Thất cố ý phụ họa: “Đúng, anh chưa nói. Đều là lỗi của tôi.”
Chiến Bắc Anh giận dữ.
“Cô ấy từ chiến khu Tây Nam tới đây, người ta ở tiền tuyến đổ bao nhiêu m.á.u mà cậu lại đang làm cái gì đây?”
“Muốn để cho anh hùng vừa chảy m.á.u lại vừa rơi lệ sao?”
“Đi theo tôi, hôm nay ngược lại tôi cũng muốn hỏi sở trưởng của các người xem rốt cuộc đã tạo ra cái quy củ gì?”
Bảo vệ:...?
“Phó cục trưởng, người phụ nữ này đang nói dối.”
“Cậu nói anh hùng ở tiền tuyến là đồ lừa dối.” Sự tức giận của Chiến Bắc Anh không có chỗ để xả: “Tôi thấy cậu nên cần được giáo dục lại.”
Tô Tiêu Thất cũng không cảm thấy bảo vệ này đáng thương bởi ngay cả người như cô cũng ngăn cản huống chi những người khác.
Đồn cảnh sát này tuyển bảo vệ như thế nào vậy?
Tô Tiêu Thất cười châm biếm: “Biết ai trong thành phố cũng là quan nhưng không ngờ quyền lợi của bảo vệ cũng rất lớn.”
Chiến Bắc Anh có chút ngượng ngùng.
Người cô ấy sùng bái nhất chính là các anh hùng chiến đấu nên khi nhìn thẻ cố vấn của Tô Tiêu Thất lại muốn biết cô gái nhìn tuổi không lớn này có thể chỉ huy chiến đấu như thế nào.
“Tôi xin lỗi.”
Tô Tiêu Thất sửng sốt, cô gái trước mắt này rất tốt.
“Không liên quan đến cô.”
Chiến Bắc Anh hỏi rõ tình huống.
“Cô đi vào cứ nói là Chiến Bắc Anh cho cô vào, tôi lại muốn xem thằng nhóc nào dám ngăn cản cô.” Kinh thị là nơi nói chuyện bằng quan hệ nhân tình, Chiến Bắc Anh biết người không có chỗ dựa sẽ rất khó khăn.
“Chiến Bắc Anh?”
Tô Tiêu Thất giãn mặt cười: “Chồng tôi tên là Chiến Bắc Hành.”
Chiến Bắc Anh sửng sốt: “Trong nhà tôi cũng có anh em họ tên Chiến Bắc Hành.” Đáng tiếc...
“Họ Chiến như chúng tôi không nhiều lắm, nói không chừng mấy trăm năm trước là một nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-396.html.]
“Có lẽ vậy.”
Tô Tiêu Thất phất tay đi vào đồn công an.
Chiến Bắc Anh nhìn Tô Tiêu Thất đi vào mới xoay người đi về phía văn phòng sở trưởng.
Dọc theo đường đi còn đang suy nghĩ ba chữ Chiến Bắc Hành này...
Vào đồn cảnh sát.
“Tôi tới gặp Thịnh Thiên Tứ bị các người bắt lại.”
“Không cho gặp.”
Từ chối dứt khoát.
“Vì sao không cho gặp?” Tô Tiêu Thất lại lấy ra thẻ cố vấn, cô biết là vô dụng nhưng muốn thử xem.
Đối phương trước tiên là ngẩn mặt ra.
Sau khi xem rõ ràng thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ngay cả lãnh đạo lớn của Chiến khu Tây Nam cũng phải tuân theo quy trình.”
Bộ dáng giải quyết công việc thường thấy của đám người này.
Tô Tiêu Thất bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên like cho mấy người này.
“Các người lợi hại.”
Chuyển đề tài: “Chiến Bắc Anh bảo tôi tới gặp.”
“Không có khả năng này.”
“Các người tới văn phòng sở trưởng nhìn xem, Chiến Bắc Anh - Chiến phó cục có ở đó hay không?”
Người đàn ông trung niên lúc trước nói phải làm theo trình tự giờ lại đứng lên: “Cô đi theo tôi đi.”
“Vậy có phải tôi lợi hại hơn sư trưởng, phó tư lệnh chiến khu chúng ta không? Ngay cả trình tự nên tuân theo cũng không cần phải làm, lát nữa tôi về chiến khu phải khoác lác mới được.”
Trong sở yên tĩnh không tiếng động.
Mấy người đi đường lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Người phụ nữ này...?
Tấm lòng thật nhỏ nhen.
Tô Tiêu Thất cong cong mắt lộ ra bộ dáng châm biếm.
Đi theo người nọ đến một gian phòng phía sau, từ cửa sổ đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở góc, tóc rối bù, trên người dường như dính thứ gì đó.
Lòng Tô Tiêu Thất trầm xuống.