Diêm Thúy Lan vội nói: “Tô Tiêu Thất. Cô muốn buông tha bà ta sao? Lấy đức báo oán, làm sao báo đức?”
Diêm Thúy Lan lắc đầu: “Ý của tôi là để cho bà ta c.h.ế.t thê thảm, đừng tha thứ linh hồn của nó.”
Bà ta muốn cho linh hồn Sở Tiểu Phương bị giam cầm, ngày ngày không được an bình.
Sở chính ủy đứng ở bên cạnh Diêm Thúy Lan.
Không thèm nhìn Sở Tiểu Phương một cái.
Sở Hùng Phi cầm rìu bổ vào tà vật trên đài.
Một tiếng kêu thê lương truyền đến.
Trong đó một cỗ hắc khí vây quanh Diêm Thúy Lan cùng Sở chính ủy.
Còn có âm thanh?
“Trong âm thanh có chí thân của các người cho nên các người cũng không sợ.”
“Cô nói là...?”
Tô Tiêu Thất gật gật đầu.
Diêm Thúy Lan quỳ trên mặt đất: “Vân Khê, là Vân Khê của tôi sao?”
Hắc khí khác muốn tới công kích Diêm Thúy Lan, nhìn ra hồn thể Diêm Thúy Lan không ổn định. Hắc khí vây quanh Diêm Thúy Lan phát ra âm thanh cảnh cáo hung dữ giống như dã thú bảo vệ nghé con không cho hắc khí tới gần.
Khí tức âm trầm tràn ngập cả gian phòng.
Tô Tiêu Thất trừng đôi mày thanh tú, những hắc khí khác trong nháy mắt lui sang một bên.
Giây tiếp theo.
Ba lá bùa trong tay Tô Tiêu Thất rơi trên người Sở chính ủy, Diêm Thúy Lan, Sở Hùng Phi.
“Vân Khê.”
Diêm Thúy Lan run rẩy đứng lên, đưa tay muốn sờ Sở Vân Khê.
“Mẹ, con rất nhớ hai người.”
Sở chính ủy chỉ cảm thấy trái tim bị xé rách.
Con gái ông ta yêu thương nhất.
Thà rằng cô ta ở Tây Bắc, cho dù chật vật cũng không sao.
Ít nhất còn sống.
“Vân Khê.”
“Ba, con đã từng nói với ba muốn ba chứng kiến cảnh con lập gia đình, con nuốt lời rồi...” Sở Vân Khê cười cười xoay người về phía Tô Tiêu Thất.
“Cảm ơn cô đã cứu gia đình tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-389.html.]
Có trời mới biết cô ta bị giam cầm ở bên trong tà vật.
Nghe kế hoạch của Sở Tiểu Phương đối với người nhà mình đã sốt ruột cỡ nào.
Sở Vân Khê thấp thỏm nhìn người nhà: “Mẹ, Tiểu Mộc kia lừa con đến đây, ở đây cưỡng bức con.”
Khí tức quanh thân bà ta đột nhiên trở nên cuồng nộ.
“Con muốn chạy ra ngoài tìm ba lại bị Sở Tiểu Phương ngăn lại. Bà ta luôn canh giữ bên ngoài không cho người nào tới gần.”
Tô Tiêu Thất dán một tấm phù qua.
Trong nháy mắt trấn an oán khí nồng đậm của Sở Vân Khê.
“Cô ta c.h.ế.t oan, may mắn vẫn nhớ các người nếu không đã sớm thành lệ quỷ bị đưa đi rồi.” Tô Tiêu Thất chậm rãi giải thích.
Diêm Thúy Lan nghe Sở Vân Khê nói, lại nghe Tô Tiêu Thất giải thích.
Nhịn không được khóc lớn tiếng hơn.
Con gái của bà ta…
Bị người ta hủy hoại vào mùa hè năm mười sáu tuổi.
Sở chính ủy áy náy muốn chết: “Vân Khê, ba không làm con thất vọng.”
Sở Vân Khê đi tới ôm Sở chính ủy như thường ngày: “Ba, ba không sai, sai là Sở Tiểu Phương và Tiểu Mộc.”
“Ba phải chăm sóc tốt cho mẹ.”
“Sở Tiểu Phương chính là ác ma.”
Sở chính ủy ôm cô ta, nước mắt rốt cuộc không khống chế được nữa.
“Ba biết, là ba hại con.”
Sở chính ủy hận không thể g.i.ế.c mẹ con Sở Tiểu Phương còn mình thì tự sát.
Sở Hùng Phi gào khóc.
Em gái, em gái ruột của anh...
Người Sở gia ôm nhau khóc cực kỳ bi thảm, hắc khí bên cạnh nghe đến run lẩy bẩy.
Tô Tiêu Thất nhắc nhở bọn họ: “Có chuyện gì nói nhanh lên. Quỷ hồn c.h.ế.t oan ở lại dương gian quá lâu không tốt, tôi đưa cô ấy đến địa phủ luân hồi.”
Diêm Thúy Lan ôm Sở Vân Khê.
“Làm sao bây giờ? Tôi không muốn xa con gái tôi.”
Tô Tiêu Thất không chút lưu tình nói: “Âm dương cách biệt, ở lại đối với cô ấy không tốt.”
Sở chính ủy đột nhiên kéo Diêm Thúy Lan quỳ xuống.
“Hùng Phi, quỳ xuống trước ân nhân.”