Sở Hùng Phi:...
“Sao cô lại lấy tay tôi đánh bà ta?”
Tô Tiêu Thất trợn mắt: “Chê bà ta bẩn.”
Cô phát hiện mấy người đàn ông nhà họ Sở đều có đầu óc không thông minh.
“Tôi đồng ý với cô.”
Sở Tiểu Phương không dám đánh cược.
Bà ta cố gắng đứng lên, thân người còn kéo theo một mùi thối rữa rồi di chuyển về phía hậu viện.
Sở chính ủy:...
Diêm Thúy Lan:... Cái này...?
Sở chính ủy nhíu chặt mi tâm: “Đồng chí Tô, cô muốn tìm ra kẻ đứng sau màn kịch này?”
Đối phương có thể hạ loại cấm thuật âm độc này thì rõ ràng là thủ đoạn của nước X. Trốn ở thủ đô khẳng định đã làm không chỉ một chuyện thương thiên hại lý.
Sở Hùng nghĩ mãi mà không rõ.
“Chúng ta giúp nước X đánh nước Y. Bọn họ lại làm tới mức đó sao?”
“Con thì biết cái gì?” Sở chính ủy nhận ra mùi vị không bình thường.
Sở Hùng Phi:...
Không ngờ anh ta chính là người bị ghét bỏ kia.
Tô Tiêu Thất lại thản nhiên nhìn lướt qua: “Hơn nữa các người không phải muốn tìm người sao?”
Sở chính ủy lập tức phá phòng ngự.
Trong lòng có một ý nghĩ bất an: “Ý cô nói... Cũng ở nơi đó sao?”
Tô Tiêu Thất gật gật đầu.
“Ừ.”
Diêm Thúy Lan rốt cuộc cũng đứng không vững.
Sở chính ủy đỡ lấy bà ta: “Thúy Lan.”
“Kiêu Dương, con gái chúng ta không sao đúng không?” Diêm Thúy Lan ép hỏi muốn biết đáp án.
Sở chính ủy dùng vẻ mặt bi thương nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
“Tô đồng chí.”
Tô Tiêu Thất quay đầu đi về phía sau: “Đi thôi.”
Đi tới phía sau Sở gia.
Nơi này có mấy gian nhà trệt nhỏ, đó là Sở Tiểu Phương cho xây sau này. Nói là nơi để đồ lặt vặt, hai năm trước lại nói muốn mở rộng thêm hai gian làm nơi cho con trai bà ta học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-387.html.]
Tiểu Mộc tính cách quái dị nên cũng không cho người Sở gia tới nơi này.
Sở Tiểu Phương còng lưng bò qua.
Bà ta đẩy cửa ra: “Đại sư, cứu tôi.”
Lão già đang ngồi tọa mở mắt, mi tâm nhận ra điều không thích hợp.
Người này xoay người chạy về phía cửa sau.
Tô Tiêu Thất nhanh tay lẹ mắt lấy một tấm phù dán qua.
Trong tay bấm quyết vây khốn đại sư.
Đại sư quá sợ hãi: “Cô là ai? Cô muốn làm gì?”
Sở Tiểu Phương vô lực nhào tới: “Đại sư, ông cứu tôi trước.”
Đại sư quá già rồi.
Sở Tiểu Phương không có khí lực lập tức đẩy ngã đại sư.
Trong lúc nói chuyện mấy cái răng còn lại cũng rụng ra rồi rơi vào miệng đại sư.
Đại sư há miệng, không cẩn thận nuốt xuống.
Ông ta đứng lên…
Tóc bạc trên đầu Sở Tiểu Phương rơi xuống: “Đại sư, tôi sắp chết, mau cứu tôi.”
Đại sư ác độc đẩy Sở Tiểu Phương ra.
Ông ta đứng lên ra vẻ nghiêm túc nói: “Ai dám xông vào địa bàn của tôi?”
“Kéo ông ta vào.” Tô Tiêu Thất đánh ra một đạo phù giấy: “Đây là thiên lôi phù, đại sư hẳn là biết cái giá phải trả khi chạy loạn.”
Nói xong cô cất bước đi vào trong nhà.
Sở Hùng Phi ghét bỏ bĩu môi, cha anh ta đang đỡ mẹ anh ta.
Ai...
Đáng thương như anh ta...
Đành phải kéo đại sư vào trong phòng.
Nhân tiện đạp Sở Tiểu Phương vào.
Tô Tiêu Thất nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt rơi vào tượng tà vật trên đài.
Quả nhiên thứ được cung phụng chính là tà vật.
Người khác không nhìn thấy nhưng cô nhìn thấy tà vật bị hắc khí vờn quanh. Hắc khí kia kiêu ngạo há mồm muốn cắn nuốt kim quang trên đầu Tô Tiêu Thất.
Đại sư kia thấy Tô Tiêu Thất nhìn về phía tượng thần thì ánh mắt tối sầm.
“Là cô phá nát đào hoa sát phù của tôi?”
Tô Tiêu Thất dương dương đắc ý nhìn ông ta: “Ông tùy ý nghịch thiên cải mệnh, vi phạm thiên đạo. Không sợ ông trời trừng phạt sao?”