“Tôi đã nói con trai nhà bà cùng với chồng của bà thì người này so với người kia còn ngu xuẩn hơn.”
Diêm Thúy Lan giơ ngón tay cái lên.
Ánh mắt nhìn Tô Tiêu Thất càng thêm thân mật: “Đừng nhắc tới chồng của tôi, nhắc tới ông ta tôi lại điên tiết.”
Diêm Thúy Lan chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, ở giữa có mấy sợi tóc hoa râm.
Tô Tiêu Thất nóu dăm ba câu về tướng mạo của Diêm Thúy Lan.
Quan hệ giữa Diêm Thúy Lan và em chồng không tốt, hai người dù thế nào cũng không chịu đối phương.
Sau khi con gái bỏ nhà đi.
Cơ thể bà ta ngày càng xấu đi.
Sở chính ủy từ tương kính như tân đến tương kính như băng với bà ta, không lâu sau bà ta lại muốn dùng độc dược hạ độc c.h.ế.t em chồng là Sở Tiểu Phương nhưng đã bị người Sở gia phát hiện, sau đó bà ta tự sát mà chết.
Mấy anh em Sở Vân Phi cũng c.h.ế.t trong vòng hai năm ngắn ngủi.
Chỉ có Sở chính ủy còn sống......
Sở Tiểu Phương vẫn ở bên Sở chính ủy, mười năm sau Sở Tiểu Phương tìm về cha mẹ ruột của mình, đổi lại tên cũ.
Tình yêu của bà ta đã an ủi trái tim đầy vết thương của Sở chính ủy.
Hai người đã kết hôn.
Tất cả mọi thứ của Sở gia đều thuộc về con trai của Sở Tiểu Phương.
Tô Tiêu Thất không nói nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể giúp bà tìm được con gái của mình.”
Diêm Thúy Lan tiến lên một bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Tiêu Thất.
“Cô thật sự có thể giúp tôi tìm được con gái của mình?”
“Có thể. Nhưng tôi phải đến nhà bà mới tìm được.”
Sở Vân Phi vội ngắt lời Tô Tiêu Thất: “Mẹ, mẹ cảm thấy có thể sao?”
“Có thể.” Chỉ cần có một tia hy vọng là có thể, trong mộng bà ta đã nhìn thấy con gái nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới đối phương.
Con gái bà ta đang ở một nơi chật chội.
Tô Tiêu Thất bảo Sở Vân Phi ở lại giúp mình chăm sóc Chiến Bắc Hành.
Mình mang theo Đại Hắc, đi theo Diêm Thúy Lan rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-383.html.]
Tô Tiêu Thất sở dĩ muốn giúp Diêm Thúy Lan chính là bởi vì Diêm gia ở nơi này rất có thực lực.
Mà nhà họ lại có chút bất đồng với nhà Tô Thành.
Diêm gia lại vô cùng cưng chiều Diêm Thúy Lan.
Hai người ra khỏi bệnh viện đã có xe dừng lại trước mặt.
“Lên xe đi.” Diêm Thúy Lan nhẹ giọng giải thích: “Đàn ông nhà chúng tôi có chút thực lực.” Không đề cập tới xe là do nhà mẹ đẻ bà ta sắp xếp.
“Vừa rồi Sở chính ủy có tới tìm chồng của tôi.”
Tô Tiêu Thất giải thích dăm ba câu về mục đích mà Sở chính ủy tới.
Diêm Thúy Lan không nghĩ tới Tô gia lại không biết xấu hổ như vậy.
Đàn Phương càng không biết xấu hổ.
Tô Tiêu Thất đi theo Diêm Thúy Lan tới nhà bà ta.
Trong đại viện Sở gia.
Nhà bọn họ là một tòa nhà độc lập ở phía Tây, sát vách là phòng ở của cha mẹ Sở, Sở Tiểu Phương và đứa con của chồng trước đã mất cũng luôn sống cùng hai ông bà cụ nhà họ Sở ở đó.
Đến Sở gia.
Sở Tiểu Phương từ phòng bên cạnh đi tới.
“Chị dâu, trong nhà có khách à?”
“Ừ.”
Diêm Thúy Lan không muốn nói chuyện với bà ta.
Tô Tiêu Thất bình tĩnh nhìn đối phương vài giây, khóe miệng cong lên.
“Nếu thay đổi dung mạo của mình thì sẽ bị nghiệp quật.” Tô Tiêu Thất chỉ vào mặt bà ta nói: “Bà xinh đẹp hơn trước rất nhiều, sống mũi cao, cằm đẹp hơn nhiều. Trán đầy đặn hơn trước, huyệt thái dương cũng đầy đặn hơn…”
Diêm Thúy Lan:...?
Bà ta phát hiện Sở Tiểu Phương quả thật đã trở nên xinh đẹp trong vô thức.
Cảm giác không nói nên lời.
“Tôi không có, đây chính là diện mạo vốn có của tôi.”
Tô Tiêu Thất lắc đầu.
“Một người có thể thay đổi tướng mạo nhưng không thể thay đổi vận thế.”