Tô Tiêu Thất nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Bắc Hành kêu xin một điếu thuốc nên tôi đành phải cho anh ấy hút một điếu.”
Cô thản nhiên đặt chiếc bánh bao trên tay lên bàn cạnh giường ngủ.
Người đàn ông cao gầy nhìn qua thì thấy đó là một cái khá to.
“Tôi nói chứ đội trưởng Chiến à, bây giờ cậu có định bỏ t.h.u.ố.c lá không?”
Chiến Bắc Hành:...?
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ bỏ thuốc lá.”
Hai người tới trước hỏi Tô Tiêu Thất về Chiến Bắc Hành, nói vài câu rồi ngồi xuống ghế.
“Tôi đã hỏi chủ nhiệm Lâu và tôi không khuyên cậu nên quay lại phía tây nam.”
Chiến Bắc Hành cũng biết chiến tranh ở Tây Nam đã sắp kết thúc.
“Đội đặc biệt thì sao?”
“Tô Thiên Trạch sẽ tiếp tục giữ chức đội trưởng đội đặc biệt.”
Tô Tiêu Thất:...”A a a a a...”
Chính ủy Sở và cán sự Thôi đều nhìn Tô Tiêu Thất, người đang có vẻ chế nhạo trên mặt.
Tô Tiêu Thất nhịn cười, mỉa mai nói: “Tôi thường không cười trừ khi tôi không thể nhịn được.”
“Cái gì? Lần này vẫn muốn Chiến Bắc Hành thừa nhận sai lầm này là của mình à?”
Tô Tiêu Thất ngồi ở mép giường chặn lại Chiến Bắc Hành.
“Trước khi Tô Thiên Trạch gia nhập đội tác chiến đặc biệt thì dù những trận chiến khó khăn như nào cũng có thể chiến thắng. Mà khi anh ta vừa rời đi thì Bắc Hành của tôi lại phạm sai lầm?”
“Ngay cả lũ chó ở Quân khu Bắc Kinh cũng sẽ lắc đầu sau khi nghe được điều này…”
“Những điều mà ngay cả một con ch.ó cũng không thể làm được.”
Sắc mặt Chính ủy Sở trở nên lạnh lùng.
“Đồng chí Tô, cô thật vô lý.”
Tô Tiêu Thất vỗ vỗ bàn đầu giường nói: “Là các người bắt nạt người khác quá đáng.”
“Có chỗ chống lưng thì ghê lắm sao?”
Trong lòng chính ủy Sở rất lo lắng bởi Chiến Bắc Hành đã bị thương. Trong lòng anh ta rất kính trọng Chiến Bắc Hành nên mới cố gắng giữ anh ở lại nơi này.
Ở lại những vị trí quan trọng.
Gặp phải loại chuột chù như Tô Tiêu Thất quả thực rất đau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-380.html.]
“Đội trưởng Chiến.”
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lạnh lùng: “Đừng gọi đội trưởng Chiến.”
“Chúng ta không phải là người không có lý nhưng hôm qua cha mẹ của Tô Thiên Trạch đã tới đây, họ làm giống như đang bố thí vậy, việc này thật sự khiến tôi thấy không vui. Bắc Hành của tôi chính là anh hùng chiến đấu hạng nhất.”
“Đi hỏi thăm sức ảnh hưởng của anh ấy ở chiến khu Tây Nam đi.”
Nói đi.
Tô Tiêu Thất dùng sức nhéo đùi mình.
Đau quá….
Nước mắt rơi xuống liên tục: “Anh cho rằng tôi muốn gây rắc rối sao?”
“Nếu cha mẹ Tô Thiên Trạch có thái độ tốt hơn thì tôi sẽ không biến mình thành một con chuột chù.”
Tô Tiêu Thất khóc đến mức trái tim cô tan nát.
Chiến Bắc Hành nghe xong cảm thấy khó chịu.
“Tiêu Thất.”
“Đừng gọi em, ức h.i.ế.p em thì thôi đi, chỉ tại em thấy không đáng cho anh mà thôi.”
Chính ủy Sở:...?
Cán sự Thôi:...?
Sợ nhất là phụ nữ khóc.
Không sợ Tô Tiêu Thất gây rắc rối nhưng khóc như thế này lại khiến hai người lo lắng.
Có ai có lời khuyên nào không?
Trong lúc đó...
Tô Tiêu Thất gạt đi nước mắt và nước mũi, nắm lấy tay áo của Chính ủy Sở.
“Sở Chính ủy, tôi không nói nhiều nữa, chúng ta đưa Bắc Hành đi trị bệnh trước, đợi hết thảy đều khỏi hẳn thì nói tiếp sau. Ông nói xem có phải nên như này không?”
Chính ủy Sở nhìn cái mũi đỏ bừng của Tô Tiêu Thất.
Cô khóc như một đứa trẻ không tìm được cha mẹ, anh ta lại nhìn Chiến Bắc Hành, trong mắt hiện lên sự mất mát và đau đớn.
Trái tim anh ta đã trở nên mềm yếu rồi.
“Được. Việc này quả thực là Tô Thành làm không đúng.”
“Bình thường đã quen với việc thể hiện quyền lực của mình.”
“Tôi sẽ làm điều đó cho cô. Đừng lo lắng, sau này cô có việc gì thì có thể đến gặp tôi.” Chính ủy Sở có một cô con gái bằng tuổi Tô Tiêu Thất, mũi cô ấy sẽ đỏ khi cô ấy khóc và cô ấy thích kéo quần áo của ông ta.