“Phần thưởng gì?”
“Cái này.”
“Để em hôn một cái.”
Tô Tiêu Thất chủ động hôn lên môi Chiến Bắc Hành, dù sao anh không c.h.ế.t cũng sẽ không tàn phế.
Vậy thì để cho cô vợ vợ chồng chồng đi.
“Hôn thêm cái nữa đi.”
Buông Chiến Bắc Hành ra.
Thể xác và tinh thần của Tô Tiêu Thất sung sướng xuống giường, đi mở cửa phòng bệnh.
Ặc...
Đứng trước cửa là một đôi vợ chồng, xem bộ dáng tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm năm mươi tuổi.
Hiển nhiên...
Nghe được động tĩnh bên trong.
Người phụ nữ kia làn da trắng nõn, vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không nghe thấy gì cả.”
Tô Tiêu Thất:... Kỳ thật không cần giải thích sẽ càng thân thiết.
Dường như Đàn Phương nhận ra vẻ xấu hổ thoáng qua của Tô Tiêu Thất nên đã nói thêm: “Chúng tôi là cha mẹ của Tô Thiên Trạch. Đội trưởng Chiến đã cứu Thiên Trạch của chúng tôi nên chúng tôi đến xem...”
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô quay người và đi về phía căn phòng.
“Mời vào.”
Dáng người của Tô Thành không cao nhưng lại có khí chất của một người đứng ở vị trí không thấp.
Ông ta không nói gì mà chỉ bước vào.
Khi vào trong lại đánh giá khung cảnh xung quanh.
“Đồng chí Chiến, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói.” Lời cảm ơn của Tô Thành rất chân thật nhưng cũng khiến người khác có thể nhìn ra rằng ông ta sợ bọn họ mở miệng đòi quá nhiều.
Tô Tiêu Thất:...
Cô ghét nhất cái kiểu đạo đức giả này.
“Yêu cầu gì cũng có thể nói sao?”
Tô Tiêu Thất buột miệng nói ra mà không cần nghĩ.
Cô nghiêng đầu như thể đang cố gắng tìm ra loại yêu cầu nào có thể đưa ra mà không khiến mình phải chịu thiệt thòi.
Tô Tiêu Thất cố ý đếm ngón tay tính toán: “Phòng ở, công việc của anh em nhà mẹ đẻ của vợ cháu họ nhà thím Lý, phiếu mua đồ, còn có vài vị cô gì,chị, em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-377.html.]
Tô Thành: “...?”
Như này là muốn tranh thủ nắm lấy nhà họ Tô… Để làm giàu?
Đàn Phương sửng sốt...
Chiến Bắc Hành đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tô Tiêu Thất nên không dám nói thêm lời nào nữa.
“Tôi lấy một tờ giấy rồi viết ra nhé?”
Tô Tiêu Thất cầm bút giấy mỉm cười nhìn sắc mặt âm trầm của Tô Thành.
Đột nhiên.
Cô tò mò hỏi: “Đồng chí Tô, sao đồng chí không cười? Có phải vì trời sinh đồng chí đã không thích cười không?”
Tô Thành:...?
Cũng biết cách chọc vào phế quản người khác đấy.
“Cứ nói ra những gì mọi người muốn rồi để chúng tôi làm những gì mà mọi người đề cập.”
Sắc mặt Tô Tiêu Thất trông không được tốt lắm.
“Các người báo đáp xong ân tình này thì về sau sẽ không còn gánh nặng gì nữa rồi.”
“Đồng chí Chiến, vợ của cậu...”
Tô Tiêu Thất ngắt lời Tô Thành.
“Đồng chí Chiến, đừng, nếu hôm nay ông ta dám cãi lại tôi, tôi sẽ đập c.h.ế.t ông ta.”
Tô Tiêu Thất nhìn vợ chồng Tô Thành đang choáng váng không nói lên lời.
Lòng cô rất vui.
Quả nhiên chỉ có cuộc đời người thiếu đạo đức mới hạnh phúc...
Đàn Phương nhìn ba người trong phòng, tất nhiên cũng hiểu Tô Tiêu Thất chỉ đang trút sự khó chịu trong lòng ra.
“Đồng chí, việc cứu đồng đội trên chiến trường là chuyện rất bình thường. Chuyện này cũng là do sai lầm của đội trưởng Chiến nhà các người tạo thành...”
Tô Tiêu Thất quay lại nhìn Đàn Phương.
Cô bước tới chỗ bà ta từng bước một.
“Do sai lầm của Chiến Bắc Hành gây ra hả?”
Trong lời nói của cô mang theo tức giận: “Hay là do tên Tô Thiên Trạch dựa vào ô dù to lớn mà chen chân vào phía Tây Nam .”
Trong mắt Tô Tiêu Thất toàn sự lạnh lùng lại tràn ngập phẫn nộ.
Lòng Đàn Phương run lên rồi bất giác lùi lại một bước.
“Bà muốn chồng tôi phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của con trai bà?”
“Ngừng, không có cửa đâu.”