Hai loại lực lượng trong cơ thể đang lôi kéo.
Một giây thôi.
Một màn sương đen bao phủ lấy anh.
Sau khi linh hồn anh xuất ra thì một lão nhân tóc bạc xuất hiện.
Hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
Một cước đạo linh hồn anh trở về.
Đạp trở về đồng thời còn bảo anh phải quản tốt Tô Tiêu Thất.
Hiểu được tôn sư trọng đạo, không thể để cho lão nhân gia này c.h.ế.t còn bị học trò bất hiếu bắt nạt...
Liền... Rất thảm.
Đến chạng vạng tối.
Tô Tiêu Thất mới bị tiếng người nói đánh thức.
Lãnh đạo bệnh viện quân khu dẫn theo mấy người tới, Chiến Bắc Hành còn la ó để cho bọn họ nhỏ giọng một chút.
Đừng đánh thức vợ mình.
Lãnh đạo bệnh viện:... Đây là đội trưởng chiến đội đặc biệt sao?
Mấy người kia:...
“Vợ cậu?”
“Ừ, là cố vấn quân sự chiến khu Tây Nam của chúng tôi.” Chiến Bắc Hành rất đắc ý, mặc kệ cố vấn gì cũng là cố vấn.
Mấy người khác trong nháy mắt không giống nhau.
Bọn họ có thể nghe nói, chiến khu Tây Nam có một cố vấn quân sự ngoài biên chế.
Bởi vì vấn đề chiến lược của cô đã cứu rất nhiều chiến sĩ.
“Vậy ngày mai chúng tôi lại tới.”
“Không thể quấy rầy vợ cậu đang ngủ.”
Chờ sau khi họ rời đi.
Tô Tiêu Thất mới đỏ mặt từ trong chăn chui ra.
“Mắc cỡ c.h.ế.t người.”
Chiến Bắc Hành cười cười nói: “Một chút cũng không mất mặt.”
Sau khi Tô Tiêu Thất thức dậy lấy hộp cơm nhôm đi căn tin mua cơm, gọi mấy cái bánh bao, một con cá hấp, một củ cải trắng hầm miến.
Khi trở về.
Thấy một người phụ nữ đứng trước cửa phòng bệnh.
Dáng người cao gầy, khí chất lãnh liệt, buộc tóc đuôi ngựa cao, lạnh như người máy.
Cô ta giơ tay muốn đẩy cửa ra.
Nhận thấy Tô Tiêu Thất nhìn qua, động tác đẩy cửa của người phụ nữ kia dừng lại.
Cũng không nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-374.html.]
Nhanh chóng xoay người rời đi.
Tô Tiêu Thất lập tức tiến lên, đẩy cửa ra nhìn Chiến Bắc Hành nằm ngủ trên giường.
Chiến Bắc Hành trên giường bệnh, màu tím vờn quanh. Ở giữa xen lẫn một dòng khí đen không c.h.ế.t không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn…
Tô Tiêu Thất căn bản không thoát khỏi khí đen.
Trừ phi tìm được anh bị người nghịch thiên cải mệnh, chuyển vận khí tốt đến người kia.
Tô Tiêu Thất dán một tấm bùa vệ sinh qua.
Thân thể Chiến Bắc Hành lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Đến chạng vạng ngày hôm sau.
Tô Tiêu Thất nhận ra Hoắc Bắc Sam đã đến nơi.
Linh hồn rời khỏi bản thể, cần tu vi nhất định.
Tô Tiêu Thất khóa trái cửa phòng bệnh từ bên trong.
Chiến Bắc Hành:...?
“Tiểu Thất, em làm gì vậy?”
Tô Tiêu Thất đơn giản giới thiệu vài câu, nhìn Chiến Bắc Hành vẻ mặt lo lắng bát quái.
Cô dán một lá bùa truyền thị lên người Chiến Bắc Hành.
Lập tức mời bài vị sư tổ ra, bắt đầu cung kính dâng hương.
“Sư tổ, phù hộ học trò thuận lợi.”
Cắm lên ba nhánh hương, hương trực tiếp bày nát.
Nghịch đồ tôn.
Tô Tiêu Thất làm như không nghe thấy.
Cô xếp bằng ngồi bên cạnh lòng bàn chân Chiến Bắc Hành, bắt đầu đả tọa bấm quyết. Đại Hắc rất nhu thuận ghé vào bên cạnh chân nàng, tựa hồ bày ra một tư thế bảo vệ.
Linh hồn của Tô Tiêu Thất đến một sườn núi.
Một tia hoàng hôn cuối cùng trượt vào đường chân trời, ánh mặt trời ấm áp bị đêm tối thay thế.
Hoắc Bắc Sam và Tiểu Ngô cùng tới.
Hai người mờ mịt đứng ở nơi đó.
“Chú, Tô thần côn kia rốt cuộc muốn làm như thế nào?”
Hoắc Bắc Sam:...
“Tốt xấu gì cũng gọi người ta một tiếng đồng chí. Lễ phép không?”
Tiểu Ngô:...? “Cháu chỉ cảm thấy cô ấy không đáng tin.”
Tiểu Ngô một lòng muốn đi theo, chính là muốn gặp người cha không có ấn tượng kia.
Tô Tiêu Thất giơ tay dùng hồn thể đánh cậu ấy một cái.
“Ai nha, ai đánh tôi?”