Bà cụ bị nội hàm đến:...?
“Cô nói ai?”
Những đứa con khác của bà lão không dám trả lời.
Khóe miệng mấy đứa con dâu kia làm sao cũng không áp chế được, đành phải đưa lưng về phía mẹ chồng nhà mình.
Tô Tiêu Thất quẹo một cái.
Đứng ở hành lang.
Xoay người đối mặt với Hắc Bạch Vô Thường.
“Này. Không phải mấy người nhỏ mọn như vậy chứ?”
“Ngươi cứu người đáng c.h.ế.t rồi.” Hắc Vô Thường muốn đi vào câu người, nhưng Tô Tiêu Thất bấm quyết bố trận để người đáng c.h.ế.t tiến vào thân thể.
“Có nên c.h.ế.t hay không còn không phải đều là chuyện một câu nói sao?”
Ngón giữa tay phải Tô Tiêu Thất xoa móng tay ngón trỏ, cong thành một độ cong.
“Sinh tử của con người đều có định số.”
“Định số cái gì?”
Tô Tiêu Thất hung dữ trả lời:
“Vợ chồng bọn họ đáng c.h.ế.t sao? Đừng làm bộ nhân quả đó với ta, nếu để ta gặp thì chứng tỏ bọn họ có một đường sống.”
“Ta bằng bản lĩnh nhìn thấy một đường sống, cứu bọn họ một mạng.”
“Không được sao?”
Nhìn khuôn mặt Hắc Bạch Vô Thường biến sắc.
Tô Tiêu Thất lấy một xấp bùa từ trong túi mình: “Phiền c.h.ế.t đi được. Cái này cho hai người, ngoại trừ gặp đánh cược bùa tất thắng.”
“Còn có hai tấm vé vào cửa mở màn trời.”
“Hai ngươi có muốn đi xem không?”
“Muốn.” Hắc Bạch Vô Thường trả lời nhanh hơn ai hết.
“Hừ.”
Hắc Vô Thường vội vàng nhận lấy: “Không sao không sao.”
“Ngươi trở về chăm sóc bệnh nhân nhà ngươi đi.”
“Người đàn ông nhà ngươi cũng thiếu chút nữa chết, bọn ta đến hiện trường cũng không nỡ câu hồn.”
Hắc Bạch Vô Thường là hiểu đạo lý đối nhân xử thế...
Tô Tiêu Thất thay đổi biểu tình cười híp mắt: “Cám ơn.”
Tâm tình cô rất tốt trở lại trong phòng bệnh.
Lão quỷ tức giận giậm chân.
“Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi có biết xấu hổ không?”
“Cứu anh ta ấy hả.”
Hắc Vô Thường giang tay ra: “Bọn ta ở đó, quả thật không có câu hồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-373.html.]
Lão quỷ:...?
Không câu hồn, không có nghĩa là cứu...
Học trò nhà mình nhìn nhanh trí, đầu óc có chút ngu xuẩn…
Tô Tiêu Thất vào phòng bệnh, liền để hai anh em Tống Dã trở về.
Cô cũng không tiện để cho anh em nhà họ Tống vẫn đợi ở chỗ này,một mình cô chăm sóc Chiến Bắc Hành là được rồi.
Tô Tiêu Thất lấy vại tráng men rót nước, ngồi ở trước giường bệnh.
“Uống chút nước đi.”
Chiến Bắc Hành giơ tay lên bị Tô Tiêu Thất né tránh.
“Em đút cho anh.”
Cho anh uống vài ngụm nước, cô ngồi bên giường gọt táo.
“Tiểu Thất, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Anh nghe nói có người ôm Tô Tiêu Thất khóc đến long trời lỡ đất.
Tô Tiêu Thất nói đơn giản vài câu.
Chiến Bắc Hành:...?
“Đối với anh có ảnh hưởng gì không?”
“Không đâu. Hắc Bạch Vô Thường dễ nói chuyện.” Tô Tiêu Thất mỉm cười:” Về phần người nhà Đổng Xuân Hiểu căn bản không biết chuyện gì xảy ra.”
“Em có quân hàm trong người.”
Tô Tiêu Thất từ trong túi đưa giấy chứng nhận cố vấn quân sự cho Chiến Bắc Hành xem.
“Cố vấn không lương.”
Chiến Bắc Hành nở nụ cười: “Tiền lương trợ cấp của anh đều cho em.”
Đôi mắt Tô Tiêu Thất sáng lấp lánh: “Của anh là của em, của em vẫn là của em. Có nghe thấy không?”
“Nghe được rồi.”
Tô Tiêu Thất rốt cuộc mệt mỏi.
Muốn chợp mắt một chút.
Chiến Bắc Hành để cô ngủ bên cạnh mình.
Tô Tiêu Thất chần chờ một chút: “Không tốt đâu? Em ngủ ở giường bên cạnh là được rồi.”
Miệng nói không tốt.
Cơ thể rất trung thực.
Nhanh chóng bò lên giường, nằm sát Chiến Bắc Hành.
Giữa cánh mũi ngửi thấy mùi vị quen thuộc.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ đặt chân lên đùi anh, trong nháy mắt tiến vào trạng thái ngủ.
Chiến Bắc Hành:...?
Anh khó khăn giơ cánh tay lên, đặt ở bên cạnh đầu Tô Tiêu Thất.
Bất động nhìn Tô Tiêu Thất.
Anh biết Tô Tiêu Thất lại cứu anh một mạng, anh có thể cảm giác được sinh mệnh trôi qua.