“Trong mộng, có vô số vong linh…” Ông ta cúi đầu: “Ta là người từng ra chiến trường.”
“Đều nói ngày có suy nghĩ đêm có mộng, tôi mơ thấy những chiến hữu kia.”
Người đàn ông đỏ mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Tiểu Ngô lái xe cũng đỏ mắt.
Hơn một tháng nay mơ thấy bọn họ tựa hồ rất thống khổ...
Trên xe lửa...
Ông ta nhớ rõ đêm đó cũng là ác mộng.
Ông ta ngủ rất say ở phía sau...
Hai đêm sau đó, đều không sao.
“Ông có nhớ tên chiến hữu ông mơ thấy không? Còn có ngày sinh nữa?”
“Biết.” Người đàn ông nói mấy cái tên, thậm chí còn nói ngày sinh của một người.
Tiểu Ngô ở một bên mím chặt môi.
“Được rồi.”
Tô Tiêu Thất nhắm mắt lại, ngón tay bấm ngón tính toán...
“Hồn phách của bọn họ bởi vì chấp niệm lưu lại, vốn là không có việc gì, chỉ là bị một lực lượng tà ác vây khốn.”
“Lực lượng kia muốn đem bọn họ luyện thành âm binh.”
Không biết tại sao...
Người đàn ông cảm thấy Tô Tiêu Thất nói đúng.
Tiểu Ngô nhìn Tô Tiêu Thất qua kính chiếu hậu, người có ngày sinh tháng đẻ là cha anh ta.
Sau khi cha anh ta chết.
Mẹ anh ta tái hôn...
Là Hoắc Bắc Sam tìm được anh ta, đưa anh ta về thành phố Bắc Kinh.
“Đồng chí Tô, phải làm sao bây giờ?”
Tô Tiêu Thất nhíu chặt mày, nếu có thể đi tới địa phương là không còn gì tốt hơn.
Nhưng cô…
Thấy Tô Tiêu Thất không nói lời nào.
Hoắc Bắc Sam biết có chút khó xử, dưới thế cục khẩn trương này, quả thật ép buộc người khác.
“Như vậy đi.”
Tô Tiêu Thất dừng một chút, dặn dò:
“Mấy người tốt nhất trong vòng nửa tháng tới, cầm lấy lá bùa tôi đưa cho anh. Đến tối, tôi có thể cảm ứng được, đến lúc đó tôi thi pháp cho họ tiến vào trong luân hồi…”
“Được. Ngày mai tôi sẽ xuất phát.”
Hoắc Bắc Sam lập tức đồng ý.
Nhận lấy bùa Tô Tiêu Thất đưa.
trịnh trọng mở miệng:
“Cám ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-369.html.]
Tiểu Ngô:...
Một người dám nói...
Một người dám tin......
Ở thời kỳ mấu chốt này, người gặp mặt một lần, bằng vào mấy câu nói mà giải quyết xong.
Không sợ cho đối phương đ.â.m một đao sao?
Tiểu Ngô có chút nghi hoặc.
Hoắc Bắc Sam vì chiến hữu mà đi dây thép......
Nữ đồng chí này có ý đồ gì...?
Có lẽ là nhìn ra tâm tư của cậu ấy, Tô Tiêu Thất cong mày.
“Người đàn ông của tôi cũng là quân nhân, tôi cũng coi như nửa quân nhân.”
Cô là cố vấn quân sự.
Tiểu Ngô:...?
Không giống nửa quân nhân, ngược lại giống nửa thần côn.
Hoắc Bắc Sam liền đoán được Tô Tiêu Thất là người nhà quân nhân, vừa vặn xe đến cửa bệnh viện.
Ông ta ra khỏi xe.
Đưa tay về phía Tô Tiêu Thất: “Hoắc Bắc Sam, hẳn là lớn hơn cha cô vài tuổi.”
Tô Tiêu Thất vươn tay: “Tô Tiêu Thất.”
Lúc này cô mới phát hiện Hoắc Bắc Sam kém không nhiều lắm là năm mươi tuổi.
“Ông yên tâm đi. Trong nửa tháng này, hồn phách chiến sĩ sẽ không bị luyện thành âm binh. Qua nửa tháng, sẽ rất khó nói…”
“Cám ơn.”
Tô Tiêu Thất xoay người vào bệnh viện.
Đợi Hoắc Bắc Sam lên xe.
Tiểu Ngô mới mở miệng:
“Chú, chú thật dám tin?”
“Có gì mà không dám, đồng chí Tô càng tin tưởng chú hơn.” Hoắc Bắc Sam có chút nghi hoặc: “Luôn cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.”
Tiểu Ngô:...?
Đây không phải là thuật bắt chuyện sao?
Người đi rồi......
Lại nói có tác dụng không?
Tô Tiêu Thất vào bệnh viện, vội vàng đi tới trạm y tá hỏi phòng bệnh của Chiến Bắc Hành.
Thật vất vả mới tra được.
Trên tường bệnh viện quân khu viết biểu ngữ, đều là tường vôi màu trắng.
Tô Tiêu Thất xuyên qua hành lang thật dài, đi tới cửa phòng bệnh phía sau cùng.
Bên trong có một cô gái trẻ nắm tay Chiến Bắc Hành: “Anh Bắc Hành, anh nên sớm khỏe lại.”
“Bọn em chờ anh khỏe lại.”