“Năm mươi đồng, lại cần năm mươi đồng.” Toàn bộ đại đội gom tiền đến nỗi sắp gom đến rút gân tay luôn rồi.
Dương lão ngũ không hiểu được mấy năm vừa rồi, phong trào đập bỏ tổ tông đào mộ tổ tiên diễn ra mạnh mẽ.
Làm sao tổ tông của người khác lại không xuất hiện được chứ.
Nhất thiết tổ tông bọn họ không làm sao?”
Ở cổ của Dương lão ngũ cảm nhận được một luồng khí lạnh vù vù, giọng nói yếu ớt vang lên: “Đồ hèn nhát, chơi đùa với lão gia bọn ta một chút đi.”
Ông ta gào lên rồi lập tức lao xuống núi.
“Đại sư, tôi còn có chuyện...”
Tô Tiêu Thất và mấy người Thẩm Đào trở về trong đại đội, thành viên đội sản xuất liền vô cùng sững sờ.
“Mông tôi khó chịu.”
“Tôi đau lưng quá, sao lại có cả dấu giày thế này?”
“Ai tát tôi vậy?”
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm ra con d.a.o làm bếp của mình, đây chính là không thể làm gì ngay khi có g.i.ế.c tôi.
Tô Tiêu Thất và những người khác lên xe với quầng thâm dưới mắt, có người nhìn thấy quầng thâm đen xì xì của bọn họ liền bị dọa cho hết hồn.
“Các cậu đến đại đôi chúng tôi để làm gì vậy?”
Tô Tiêu Thất ngồi trên xe mở cửa sổ xe xuống, nở ra một nụ cười quỷ quyệt.
“Bắt quỷ.”
“Nói xằng bậy.”
Đại Hắc ăn với vẻ mặt sung sướng, vùi đầu vào trong lòng bàn tay Tô Tiêu Thất.
Mặt đầy nịnh hót.
Tiểu Lưu đạp cần ga, chiếc xe liền giật b.ắ.n lên.
Đến khi ba người quay về khu tập thể thì đúng lúc quần chúng hóng chuyện đang rảnh rỗi nhàm chán tụ lại tám chuyện ở quầy bán quà vặt của chị Cố. Nhìn thấy Tiểu Lưu lái xe đi vào, ánh mắt mấy người họ liền nhìn chằm chằm cửa xe.
Thẩm Đào từ chỗ ngồi kế tài xế bước xuống.
Tô Tiêu Thất ôm Đại Hắc cùng Thẩm Tiểu Cương từ phía sau đi xuống với đôi mắt thâm quầng.
Quần chúng hóng chuyện...
“Nhìn thấy chưa? Nhất định là có chuyện gì đó bí mật?”
“Nhà họ Thẩm có chuyện gì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-360.html.]
Có người hạ thấy giọng hỏi: “Thế thì cũng không đúng lắm, dáng vẻ vô lo vô nghĩ của chị cả Hoàng lại không nhìn ra được.”
“Có vấn đề.”
“Không thể là Tô Tiêu Thất...”
Có người nghe hiểu được ý.
“Chuyện đó không thể.”
“Không thể trắng trợn thế được....”
Họ thậm chí còn không thèm xỏ đế giày vào nữa mà vò đầu bứt tai cuống cuồng.
Không có được thông tin liền cảm thấy có chút khó chịu.
Không được...
Bọn họ thảo luận một lát rồi nhanh chóng đi dò la tin tức, tranh thủ lấy thông tin đầu tiên.
Tô Tiêu Thấy về đến nhà liền ngủ một giấc thật ngon.
Vào ngày thứ ba...
Đội trưởng đại hội hòe hoa và kế toán viên, và cả ông Cửu có tiếng tăm nhất cùng nhau đến tìm Tô Tiêu Thất.
Ba người họ cho rằng đây là nơi phục vụ nhân dân, Tô Tiêu Thất có lẽ chỉ cần rút một tờ tiền mang ý tượng trưng mà thôi.
Ba người họ ngồi xổm dưới đất, đếm số tiền gói trong chiếc khăn tay hai lần.
Rút ra một hai sợi lông đặt ở phía trên.
Ông Cửu hút hai hơi thuốc tẩu, thổi ra những vòng khói dày đặc.
Dặn dò rất có hiểu biết: “Cho một phần, hai phần, năm phần vào đây. Đợi một lát nữa nhớ thể hiện đáng thương một chút, đồng chí Tô có thể sẽ không nhận.”
Dương lão ngũ cảm thấy không yên tâm trong lòng.
Vừa nhìn dáng vẻ của đồng chí Tô đó một cái là liền biết phục vụ vì tiền.
Nhưng ông ta lại không dám nói.
“Nghe theo lời của ông Cửu.” Kế toán Dương làm theo.
Đợi một lúc nữa.
Tô Tiêu Thất mới đi ra ngoài: “Đem tiền tới sao?”
Kế toán Dương đứng lên, đưa túi khăn tay trên tay về phía trước.
“Đây, đồng chí Tô.”
“Đây là thứ mà các thành viên trong đội sản xuất chúng tôi về nhà mỗi người một tay gom góp được, mọi người...”