Ánh mắt khinh thường gần như bay lên trời, oán giận lên mặt với các vị tổ tiên.
Vòng khói lập tức chán nản.
Tô Tiêu Thất nhíu mày, không thể đối xử quá tốt với các vị tổ tiên được. Những lão già này cả ngày không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng lại nảy ra ý tưởng khiến cho đầu óc cô choáng váng.
Sau khi cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Phải đi đến cung tiêu xã mua một ít đồ về.
Sau khi về nhà, mèo đen lớn lập tức chạy tới.
Buổi sáng thức dậy cũng không nhìn thấy nó, chắc là đang đi tìm kiếm bạn đời của mình.
Tô Tiêu Thất khóa cửa nhà lại.
Một giọng nói sắc bén truyền đến: “Tô Tiêu Thất, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, trung đoàn phó Chiến nhà cô biết không?”
Giọng nói của Nhiếp Hồng rất chói tai.
Quần chúng ăn dưa trên đường vểnh tai lên nghe.
Cô ta còn chưa nói xong, đã nhận được hai cái nhìn khinh thường.
Tô Tiêu Thất và chị cả Hoàng khinh thường, nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt nhất trí cùng nhau nhìn…
Không thiếu sót một giây.
Quần chúng ăn dưa nhìn nhau, Nhiếp Hồng hình như là biết chút gì đó?
Nhìn thấy mọi người đều chú ý, Nhiếp Hồng cố ý châm chọc: “Ở tỉnh thành có người nhìn thấy các cô. Cô ngồi xổm ở ven đường, đội trưởng Thẩm chính là…”
Mà điều này, hoàn toàn khơi dậy sự hóng hớt của quần chúng ăn dưa.
“Chính là gì?”
“Không phải nói là đi tỉnh khác sao?”
Lần này, Tô Tiêu Thất cũng không phản công lại bằng bất kỳ lời nói nào. Cô nheo mắt lại, một lá bùa trong tay ném qua.
Không đợi người khác tiếp tục hỏi.
Nhiếp Hồng không khống chế được mà hung hăng tát miệng của mình một cái.
“Bốp!”
Âm thanh thâm thúy vang lên, khiến cho lũ chim trên cây táo gần đó sợ hãi bay đi.
“Bốp!”
Lại là một cái tát.
Nghe âm thanh này, chắc là rất đau.
Nước mắt của Nhiếp Hồng không tự chủ được mà rơi xuống, nửa khuôn mặt tê dại, sưng lên như cái bánh bao.
“Tô Tiêu Thất, cô…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-350.html.]
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lạnh nhạt liếc một cái.
“Nói tiếp đi.”
Nhiếp Hồng: “...”
Nói?
Nhưng mà không thể nói được.
Cô ta mở miệng, nhưng cái gì cũng không nói được nên lời.
Lá bùa đáng ghét này, dán lên vào lúc nào? Tốc độ nhanh như vậy, cô ta không kịp phòng bị.
Có bà hàng xóm thân thiết với Nhiếp Hồng, quát lớn.
“Tô Tiêu Thất, cô đánh người.”
Tô Tiêu Thất cong khóe môi, “Mắt chó nào của bà nhìn thấy vậy?”
“Không có đôi mắt của con người nào lại mù như vậy.”
Chị cả Hoàng cố ý vỗ vai bà ta, “Tôi nói này thím Lâm, mọi người đều thấy Nhiếp Hồng tự mình sám hối, nên mới dùng sức tát mạnh cái miệng không biết điều đó như vậy.”
“Thím cũng muốn sao?”
Thím Lâm sợ tới mức mà run rẩy.
Âm thanh đó…
Nghe đau như vậy, bà ta không có sở thích tự ngược chính mình.
Chị cả Hoàng bước tới nắm lấy tay của Tô Tiêu Thất, “Chúng ta cũng nhau đến cung tiêu xã, chị có rất nhiều thứ chưa mua.” Tối qua chị ấy nghe người đàn ông nhà mình nói về Tô Tiêu Thất, trong lời nói tràn đầy sự tôn kính.
Cứu nhiều quân nhân như vậy.
Nên được cung phụng.
Người phụ nữ ngu ngốc này, lấy đâu ra lá gan đi đối nghịch với người được chọn?
Nhân vật chính đi rồi.
Quần chúng ăn dưa khác cũng giải tán theo cô, nhưng lại có cái nhìn mới về Tô Tiêu Thất…
Thật kinh khủng.
Chỉ để lại một mình Nhiếp Hồng, há miệng thở dốc, im lặng mắng chửi trong lòng.
Tô Tiêu Thất và chị Hoàng đến cung tiêu xã của Hộc Đảng, cô từ cung tiêu xã đi ra mới phát hiện thấy có điều gì đó không đúng.
Trên đường…
Đầu của nhiều người bị nhiễm hắc khí, giống như là một tấm vải đen lớn.
Đến gần bọn họ, chị Hoàng rùng mình một cái.
“Trời nóng như vậy, nhưng lại có chút lạnh.”
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua, đó là âm khí