Nếp nhăn ở khóe mắt chị cả Hoàng liền xếp chồng lại : “Đại Hắc, ngươi yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi một chén mỡ heo trộn.”
Đại Hắc: “!!!”
Thím này, kỳ lạ thật đấy...
Quay lại bắt hai con chuột rồi đưa cho cô ấy.
Tất cả hành lí đều để trong phòng rồi, Tô Tiêu Thất đi ra liền nhìn thấy cổng sân nhà mình bị chặn lại rồi.
“Nhường đường một chút. Các người nhìn cái gì chứ?”
“Tô Tiêu Thất, các người đi đâu vậy?”
“Hỏi Trần sư trưởng.”
Tô Tiêu Thất im lặng liếc nhìn, đám bà cô này lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn rồi đấy.
Đôi mắt của Nhiếp Hồng bị bầm đen.
“Tô Tiêu Thất, cô không dám nói đúng không.”
“Không dám nói.”
Tô Tiêu Thất thừa nhận rất thoải mái.
Khiến cho Nhiếp Hồng không biết nói gì nữa.
Sao cô lại thừa nhận liền như thế rồi, đánh lẽ ra nên là nổi cơn tanh bành phủ nhận chứ?
Tô Tiêu Thất xua xua tay: “Đi thôi đi thôi.”
“Tôi đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm.”
“Hừ, đừng có ăn h.i.ế.p chị cả Hoàng.”
“Đúng vậy, chị cả Hoàng là người đàng hoàng với lại quá hiền rồi.”
Quần chúng hóng chuyện trong lòng cảm thấy tò mò: Người đàn ông của mình ra ngoài với người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như Tô Tiêu Thất gần mười mấy ngày rồi mà chị cả Hoàng sao còn có thể kêu bọn họ xuống dưới ăn chứ?
Là phụ nữ, phải biết phản kháng chứ.
Sắc mặt Tô Tiêu Thất lạnh lùng, nheo mắt.
“Các người nuốt lại cái suy nghĩ ghê tởm đó lại đi. Trong lòng mình không đứng đắn thì liền nghĩ người khác thành ra như thế à.”
“Chị Hà, ba chị sờ lên giường của chị dâu chị...”
“Thím Chu, ba mẹ thím mắc bệnh nhưng bị sống bỏ đói, c.h.ế.t không nhắm mắt...”
“Đào Tiểu Lan, cô làm cô gái lúc đó, đuổi theo...”
Người trên đường đều lần lượt chạy biến mất không chừa lại một ai.
Mọi người rất tò mò...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-349.html.]
Muốn hóng chuyện người khác nhưng lại không muốn hóng chuyện chính mình...
Nhiếp Hồng vỗ n.g.ự.c một cái, vẫn may vẫn may, Tô Tiêu Thất không nhìn ra mình.
Tô Tiêu Thất không phải không nhìn ra.
Từ đôi mắt bầm đen của Nhiếp Hồng thì cô đã nhìn ra được rồi.
Chỉ là...
Người khác chịu tội thì liên quan gì đến cô chứ?
Chị cả Hoàng đứng ở phía sau lưng Tô Tiêu Thất thở dài nói.
“Cũng may là em có biện pháp, nếu không chị đã bị làm phiền muốn chết.”
“Mau vào phòng ăn mì đi, mì sắp nở thành một đống rồi.” Chị Hoàng kéo Tô Tiêu Thất vào phòng.
Đã có một số người đang ăn mì.
Tô Tiêu Thất cũng không ở lâu, cô còn phải về nhà tiếp tục vẽ bùa.
Lý Thiên Chân cũng bận rộn vẽ bùa ở trong tỉnh thành.
Tô Tiêu Chân bảo anh ta vẽ một tấm bùa hộ mệnh, sau khi vẽ xong thì nhờ Lộ Phi tìm người gửi về phía Tây Nam.
Sáng ngày hôm sau.
Tô Tiêu Thất vẽ bùa, bảo Cao Trạm ở nhà Thẩm Đào mang về.
Cao Trạm ăn sáng xong, thì lập tức rời đi.
Tô Tiêu Thất về nhà dâng hương cho tổ tiên, đây là việc mỗi ngày cô đều làm.
Không thể thiếu hương khói của tổ tiên.
Ba nén hương được đốt lên.
Tô Tiêu Thất cung kính thắp hương, “Thưa tổ tiên. Lúc con không ở Tây Nam, mong người hãy mở to đôi mắt ra chiếu cố con nhiều một chút.”
“Nhìn các người cũng không còn là lão quỷ già rồi, một đám mắt già mờ.”
“Xin các ngươi hãy chiếu cố con cháu thế hệ hai thật tốt, tương lai con sẽ sinh mấy đứa con, đều mang dòng họ của nhà chúng ta thì thật tốt.”
“Hương khói nhiều, các người đi theo cũng được hưởng lợi.”
Vòng khói nhảy múa vui vẻ.
Dường như là rất hài lòng việc Tô Tiêu Thất sinh thêm mấy đứa con.
Giật giật…
Đầu Tô Tiêu Thất có chút choáng váng.
Cô vỗ bàn nói: “Quá đáng rồi. Coi tôi là heo mẹ à?”
“Một trăm lẻ tám vị tổ tiên, một trăm lẻ tám lão lưu manh.”