Nhưng Cao Văn Anh bây giờ vẫn đang âm thầm nghĩ nhất định phải đi đến đâu nhận đến đấy, dù sao cha ruột cũng sẽ lợi dụng cô ấy, có một số mối quan hệ thích hợp để cáo mượn oai hùm.
Chờ Tô Tiêu Thất lên xe.
Cao Văn Anh vẫn đang lau nước mắt nên không thấy được chiếc xe vẫn đang vẫy tay.
Cao Phong: “?”
Cô nhóc này lúc đầu không như thế này với Đào Lan?
“Con thích Tô Tiêu Thất sao?”
Cao Văn Anh không hề quay đầu lại mà đi vào phòng: “Con thích chị ấy, cũng đã nhận chị ấy làm chị con rồi.”
“Thông báo ba nuôi của con một tiếng, con đã đăng kí về quê rồi.”
Cao Phong nghẹo ngào tích ngụm m.á.u trong lồng ngực.
“Con về quê?”
Tuy nói là lên núi về quê chấp nhận để nông dân giáo dục lại nhưng cũng không có nghĩa là những đứa trẻ của nhà bọn họ cũng phải đi.
“Con không cần công việc nữa sao?”
Cao Văn Anh gật đầu một cái: “Không cần nữa ạ.”
Cô ấy lấy lại nụ cười trước kia, ôm lấy eo Cao Phong. Từ lúc sau khi cô ấy học lớp năm tiểu học thì đã không dám ôm ba mình như thế nữa rồi.
“Ba, ba phải chuẩn bị nhiều phiếu lương thực với phiếu vải cho con một chút, với lại thêm mấy loại thuốc thường dùng nữa ạ.”
Cao Phong liền muốn từ chối trong vô thức.
Con gái ruột của nhà mình ôm ông ấy.
Lời muốn từ chối trong cổ họng lượn mấy vòng thì cũng đành im lặng nuốt trở xuống.
“Hây da, Văn Anh à, về quế không có thoải mái như con nghĩ đâu.”
Khóe mắt Cao Văn Anh liền ậm nước.
“Ba, vì để tốt cho gia đình của ba, con cũng nên về quê.”
Lưng của Cao Phong liền cứng đờ.
Ông ấy nhớ lại về cô gái cùng với hai chùm tóc đuôi ngựa trong những năm tháng vội vã kia.
Hai người kìm lòng không đặng mà có lần đó.
Ông ấy nhìn kỹ Cao Văn Anh một lần nữa.
Tính cách của cô thật giống với mẹ của mình.
“Văn Anh, ba thật sự xin lỗi con.” Cao Phong đưa tay lên sờ mái tóc của Cao Văn Anh: “Nghe lời ba, con ở lại có được không?”
Cao Văn Anh tinh nghịch nháy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-347.html.]
“Không được đâu ạ.”
Cô ấy buông Cao Phong ra: “Con đi làm đây, hôm nay con xin nghỉ nửa ngày rồi.”
“Ngày mai ba phải chuẩn bị xong đồ con cần đó.”
“Con...”
Cao Phong đau lòng không thôi vừa lại muốn đánh người.
Ông ấy thở dài một hơi, không thể làm gì khác đành gọi điện cho người bạn thơ ấu của mình: “Chỗ của cậu có gạo địa phương không? Với lại...”
...
Tô Tiêu Thất ôm Đại Hắc ngồi ở trên xe mơ màng buồn ngủ.
Sau khi cô tỉnh lại thì đã đến Mục Dương rồi.
Mùa hè.
Là mùa biết ca hát.
Tô Tiêu Thất khẽ giật khóe môi: “Giống như ngửi thấy mùi vị của cây kem vậy.”
Cao Trạm ngồi ở đằng trước xe nghe thấy vậy liền lái xe đến cổng cung tiêu xã.
Ông ấy mở cửa bước xuống xe.
Khi quay về, trên cây cầm theo vài cây kem.
“Tô Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất nhận lấy cây kem, cảm giác sảng khoái mát lạnh của sự ngọt ngào.
Cô cắn một ngụm lớn.
“Ăn xong thì sẽ không bị say xe nữa đâu.”
Thẩm Đào cẩm thận cầm một cây kem ăn từ từ, trong tay còn cầm thêm một hộp cà mên, mấy cái còn lại được đặt trong hộp cà mên đó.
“Tô Tiêu Thất, con là đang thèm ăn rồi.”
“Ha ha, vợ khi nãy nói rồi, có thể ăn là may mắn đấy.”
Thẩm Đào thở dài một hơi.
“Tiểu Cương từ lúc lăn lộn với con thì càng ngày càng thay đổi rồi.”
Cũng không nghe lời của ba của nó nữa rồi.
Cao Trạm vừa lái xe vừa gặm que kem: “Tiểu Thất, chuyện của nhà họ Phương kết thúc rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
Tay Cao Trạm liền run lên: “Là người ở phía sau.”
“Ừ. Tôi không tìm thấy người đứng phía sau.”