Hồn thể rời đi hơi lâu một chút nên khi Tô Tiêu Thất quay về bản thể liền thấy có hơi choáng váng.
Có một cảm giác quen thuộc ập tới.
Cô cảm thấy giống như mình đã từng làm chuyện này thường xuyên vậy.
Sư tổ trên trời liền run rẩy, xóa đi kí ức này của Tô Tiêu Thất, không muốn để cho cô rảnh rỗi lại lao ra ngoài chơi....
Tô Tiêu Thất ngủ một giấc đến trưa.
Sau khi cô tỉnh lại.
Mặt của Cao Văn Anh đã đầy tủi thân.
“Chị, tối hôm qua chị chuồn đi mất tiêu.”
“Có phải em ồn ào ảnh hưởng đến chị không?”
Tô Tiêu Thất không chịu nỗi gương mặt đầy tủi thân của mỹ nhân nên nhanh chóng giải thích: “Không phải không phải.”
Sau khi cô rửa mặt thì đi xuống lầu, Thẩm Đào đã thu dọn xong rồi.
Thấy Tô Tiêu Thất xuống lầu thì liền nhanh chóng nói: “Tô Tiêu Thất, hôm nay chúng ta phải quay về rồi.”
“Được.”
Đồ đạc của Tô Tiêu Thất không nhiều, tất cả đều nằm gọn vào trong một túi vải.
Lúc này điện thoại liền vang lên.
Cao Trạm nhấc điện thoại, im lặng một lát rồi cầm ống nghe nghiềng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
“Điện thoại của cô.”
Tô Tiêu Thất ngạc nhiên, chẵng lẽ ở Mang Sơn xảy ra chuyện gì.
Cô nhận lấy điện thoại, mi mắt cô cong lên.
“Bắc Hành, em thật sự rất nhớ anh.”
Ở phía bên kia vang lên ‘Đội trưởng, chị dâu nói chị ấy nhớ anh muốn c.h.ế.t đi được.’
Dù Tô Tiêu Thất da mặt dày như khi này cũng đã đỏ cả lỗ tai lên rồi.
Chiến Bắc Hành cười mắng một câu.
Anh đoạt lấy điện thoại: “Tiểu Thất.”
Anh nói chuyện quân đội phong chức vụ cố vấn quân đội cho Tô Tiêu Thất nghe: “Với lại, anh nhờ người đưa minh chứng gia đình quân nhân cho bà nội rồi.”
Gửi giấy chứng nhận gia đình quân nhân qua đường dây chính phủ vẫn là nỗi kiêng dè trong lòng của hồng vệ đầu óc choáng váng kia.
“Bà nội là gia đình quân nhân, những người đó không dám động vào đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-346.html.]
Tô Tiêu Thất cầm ống nghe, khóe mắt và lông mày anh nhuốm màu hạnh phúc.
“Bắc Hành, em rất mong chiến tranh kết thúc nhanh lên một chút.” Tô Tiêu Thất biết không còn bao lâu nữa, đại bộ đội sẽ rút lui.
Tiếp theo đó là các cuộc xung đột vũ trang lẻ tẻ.
Đến khi mười năm sau...
Nước X lòng lang dạ sói không thể kìm chế được nữa và một cuộc phản công tự vệ bắt đầu...
Tô Tiêu Thất dặn dò Chiến Bắc Hành mấy câu...
Phương Chí Hằng cũng đến nhà họ Cao.
Chờ đi Tô Tiêu Thất ngắt điện thoại thì liền nghe thấy Thẩm Đào sốt ruột thúc giục: “Tô Tiêu Thất, chúng ta nhanh chóng về thôi.”
“Thẩm Đào, ông gấp gáp như thế làm gì chứ? Xe đã đậu bên ngoài rồi, còn có mấy phút nữa thôi.”
“Chính là, quà chúng ta tặng cho Tô Tiêu Thất vẫn còn ở trên xe hàng.”
Thẩm Đào: “..?”
Giỏi lắm.
Người giúp đỡ Tô Tiêu Thất nhiều như thế.
Ông ấy có thể đoán được rằng một số người trong khu tập thể đang bắt đầu trở nên ghen tị nên quấy phá rồi.
Thẩm Đào không kìm chế được vui vẻ.
Vợ ông ấy lại muốn hóng chuyện rồi.
Tô Tiêu Thất đi ra sân nhà họ Cao, liếc nhìn phía sau xe Jeep.
Hành trang đầy đủ...
Cô lặng lẽ nhìn một cái, rất nhiều thứ là thư họa đồ cổ có giá không hề rẻ.
Nhìn xong liền khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Tô Tiêu Thất nuốt nước miếng một cách không hề có tí tiền đồ nào.
Cao Văn Anh lao tới, đu cả người lên trên người Tô Tiêu Thất.
Nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị thích mấy cái này sao? Vậy em lấy nhiều một chút nhé.”
Tô Tiêu Thất phấn khởi.
“Thích.”
Một câu thích liền khắc sâu vào trong lòng Cao Văn Anh, đi đến đâu cô ấy cũng đều nhớ đến những lời này.
Trong lúc vô tình.
Cô ấy cũng trở thành một tiểu phú bà.