“Em có nhờ Lộ Phi đem bùa ẩn mình đến. Nghe nói Bắc Kinh cử người tới Tây Nam huấn luyện đấy, anh nhất định phải bảo vệ an toàn chính mình đó.”
Dứt lời.
Sợi dây đỏ trên cổ Chiến Bắc Hành liền lóe sáng lên.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Chiếc Bắc Hành cầm lấy chiếc túi vải màu đỏ, trong miệng lầm bầm: “Tiểu Thất, vợ của anh.”
Anh vừa định tiếp tục đi về trước thì liền nghe thấy bên cạnh có tiếng động vang lên.
Chiếc Bắc Hành cầm s.ú.n.g lên nòng rồi từ từ đi qua về phía bên đó.
“Không được cử động.”
“Chiến đội trưởng.”
Có người nhỏ giọng lên tiếng.
Chiến Bắc Hành đẩy đám cỏ dại sang hai bên liền nhìn thấy mấy chục ngời đang vùi mình trong bụi cỏ bên cạnh.
Không dám phát ra tiếng động nào.
“Chiến đội trưởng, chúng tôi đợi ở đây một ngày rồi, không hề dám chạy đi đâu lung tung.”
Màu chu sa trên bùa hộ mệnh trên người bọn họ đều đã biến mất hết rồi.
“Đi thôi.”
Có một chiến sĩ nhỏ giải thích.”
“Chúng tôi hôm qua lén chạy đến địa điểm cách vị trí đổ bộ của quân địch một cây số, chuẩn bị đến khi đêm xuống thì sẽ xông lên chiếm lấy vị trí đổ bộ của bọn chúng.”
“Nào ngờ khi đêm xuống, cho dù là quân địch hay là người của bọn họ thì đều gặp phải hiện tượng quỷ dị, nhìn thấy được những đứa trẻ đó gặm nhấm.”
Trước khi đến...
Các chiến sĩ từng được huấn luyện tập thể.
Một là huấn luyện lợi dụng địa hình trên núi và sử dụng bùa hộ mệnh, bùa ngũ quỷ ở trên Mang Sơn như thế nào...
Hai là giảng giải thủ đoạn thường dùng của các vu sư nước X.
Nuôi tiểu quỷ chính là cách hành động chủ yếu của bọn họ.
“Chiến đội trưởng, điều đầu tiên chúng tôi nhìn ra được là muốn rút lui nhưng dù làm thế nào thì cũng không thoát ra được, không còn cách nào khác đành phải ẩn náu trong khe núi này.”
“Còn có tiểu quỷ đuổi theo chúng tôi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-344.html.]
“May là trên người chúng toi có đeo bùa hộ mệnh.”
“Những con tiểu quỷ kia cứ ngồi ở ngoài đó không chịu đi. Ban nãy khi bùa hộ mệnh trên người chúng tôi sắp hết hiệu lực thì bọn chúng định xông lại cắn chúng tôi rồi nhưng không biết tại sao lại biến mất tiêu ở đâu không thấy nữa rồi?”
Các chiến sĩ đều rất hoảng sợ.
Bình thời tác chiến với quân địch, ánh mắt họ đều không hề chớp mắt một cái.
Nhưng khi gặp phải mấy con tiểu quỷ công kích thì mọi phong độ vốn có đều không còn tác dụng nữa...
Chính là, rất cảm động....
Trong lòng các chiến sĩ đều cảm thấy rất cảm ơn Tô Tiêu Thất.
Cảm ơn mười tám đời tổ tiên của cô.
Sẵn tiện cảm ơn luôn mười tám đời tổ tông của Chiến Bắc Hành nữa.
“Các cậu đã bị mắc kẹt trong trận pháp nên mới mãi không cách nào thoát ra được.” Chiến Bắc Hành giải thích.
“Chiến đội trưởng, bùa của chúng tôi đều không hết màu rồi.”
Chiến Bắc Hành: “...?”
Đám nhóc này, muốn hành c.h.ế.t Tiêu Thất hay sao?
“Chỗ tôi vẫn còn bùa đấy, khi quay về các cậu tìm Cao Dương để lấy đi.” Chiến Bắc Hành dù nghiêm khắc với các chiến sĩ này nhưng cũng âm thầm rất quan tâm chăm sóc bọn họ.
Mọi người đều đặt việc trở thành thành viên đội đặc chiến làm mục tiêu của mình.
Các chiến sĩ vừa nghe xong liền vui mừng không thôi.
“Đi thôi.”
Đoàn người đi ra ngoài.
“Đến vị trí đổ bọ của quân địch xem thử không?”
“Được. Chúng tôi cũng đi.”
Mọi người cùng nhau đi đến vị trí đổ bộ của quân địch nhưng chỉ thấy bầu không khí yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Mọi người nhìn nhau.
Ánh mắt đều thể hiện rằng đáng ra không phải giống như thế này chứ.
Nhớ tới bùa hộ mệnh của bọn họ, những người này lại không có bùa hộ mệnh.
Tất cả mọi người đều lặng im.
Trong lòng mặc niệm: Cảm ơn mười tám đời tổ tông của Chiến đội trưởng và vợ anh.