Tô Tiêu Thất khinh bỉ nói:
“Suy nghĩ ăn rắm!”
Lão Quỷ vừa theo tới nhìn một cái, trợn tròn mắt.
Đồ đệ nhà mình, thật may mắn đi tới thời đại này.
Thật... tai hại.
Trong tay ông ấy chợt lóe lên kim quang.
Thiên binh hạ xuống, ngăn chặn những hài cốt đần độn kia nhảy về phía trước...
Hài cốt không hiểu được rẽ ngoặt, bị chặn lại, vẫn ở tại chỗ nhảy không ngừng.
Tay nhỏ mang theo hắc khí công kích thiên binh.
Bị một đầu ngón tay của thiên binh ghì lại.
Hài cốt vẫn đang không ngừng nhảy, nhảy tới nhảy lui nhảy rớt cả đầu.
(⊙o⊙). . .
Thật ngốc nha...
Một đôi tay nhỏ bé nhặt đầu ấn trở về, tiếp tục nhảy...
Thiên binh nhìn Lão Quỷ một cái.
Lão Quỷ vỗ trán bọn họ: “Đừng để bọn chúng xuống núi công kích các chiến sĩ. Chờ nghịch đồ kia của ta thu thập tiểu súc sinh lại nói...”
Thiên binh không động.
Chỉ nhìn hài cốt rậm rạp chằng chịt trước mắt nhảy về phía trước.
Chiến Bắc Hành sau vài hiệp đánh.
Đá một chân vào n.g.ự.c đại vu sư, một đá hung hãn nghe được một tiếng kêu thảm thiết.
Sương mù đen phun trào ra ngoài.
Trong nháy mắt, bị một cái túi vải Lão Quỷ lấy ra hút đi.
Lão quỷ cười hì hì:
“Chút đồ vật nhỏ này, làm món quà nhỏ tặng cho cấp trên. Ta đỡ phải nhức đầu nghĩ đưa lễ vật gì.”
Đại vu sư ngồi dưới đất, miệng đóng đóng mở mở, cũng không thể nói ra một cái rắm.
Trong mắt già nua lộ ra không cam lòng...
Quốc gia của ông ta...
Nhà của ông ta...
Tộc nhân của ông ta...
Một hơi thở cuối cùng, phiêu bạt ở Mang Sơn.
Đây là địa phương tộc nhân bọn họ dựa vào để dưỡng âm hài.
Đại vu sư vừa chết.
Những hài cốt còn đang nhảy nhót kia, lập tức uể oải trên đất. Cũng không thể nhảy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-342.html.]
Thiên binh thấy vậy.
Sôi nổi tiêu tan không thấy...
Chiến Bắc Hành cười một tiếng: “Tiêu Thất, trận pháp phá chưa?”
“Phá, cũng chưa phá hoàn toàn.”
Tô Tiêu Thất thở dài.
Hồn phách cô bay ra, nhìn sâu vào mắt Chiến Bắc Hành.
“Anh trở về theo đường cũ, bị đại vu sư nhét vào trận pháp đâu chỉ bọn anh? Trừ người nước Hoa chúng ta, còn có người những nước khác.”
Nói xong...
Tô Tiêu Thất bay vào trong trận pháp.
Chiến Bắc Hành đứng tại chỗ nhìn hai phút, xoay người chạy xuống núi.
Tô Tiêu Thất bước vào trận pháp, thấy đều là tình cảnh thảm thiết nhất.
Máu tươi đầy đất.
Trong trận pháp vô số người, chạy trốn khắp nơi.
Quỷ anh mất khống chế điên cuồng cắn xé, gặm cắn thân thể và hồn phách người.
Quỷ anh nho nhỏ mở đôi mắt to vô tội, gặm nhấm cánh tay răng rắc răng rắc, m.á.u tươi dính ở khóe miệng.
Thấy Tô Tiêu Thất đi vào.
Tiện tay chụp một con ngươi xanh biếc bên cạnh.
Ném tới Tô Tiêu Thất.
“Cho, quà gặp mặt...”
Con ngươi làm quà mặp mặt, cũng rất khác biệt...
Tô Tiêu Thất trở ngón tay, dùng linh hồn mình bay lên cao bày trận.
Bắt quyết thì thầm:
“Sắc lệnh thái thượng... hết thảy quỷ mị, tứ sinh(*) tri ân... Mở trận luân hồi!
(*)Tứ sinh: Theo phật giáo có 4 loại ra đợi của chúng sinh: sinh trứng, sinh con, sinh nơi ẩm ướt (ví dụ: Muỗi, dế, bươm bướm...), hóa sinh (ví dụ như các vị thần).
Tất cả quỷ anh đều ngừng lại.
Mở to đôi mắt u mê, nghiêng đầu lặng lẽ đợi từng điểm từng điểm kim quang trước mắt khuếch tán ra.
Mấy phút sau.
Ánh sáng rực rỡ màu vàng bao phủ trên Mang Sơn.
Ánh sáng màu vàng bao lấy âm hồn từ bốn phương tám hướng.
Tất cả đều bị đưa vào trận luân hồi.
Âm hồn bị đưa vào trận luân hồi, trừ những quỷ anh kia, còn có các chiến sĩ c.h.ế.t trên Mang Sơn kia.
Cùng với người c.h.ế.t oan trên Mang Sơn.
Một bóng người màu đen, muốn thùa dịp này vào trận luân hồi.
Bị một lá bùa của Tô Tiêu Thất cản lại.