Ông ta bình tĩnh nhìn về phía Chiến Bắc Hành.
Khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt: “Tao còn nói người của chúng mày sao lại có thể phá giải âm linh trận của tao?”
“Nguyên lai là có lai lịch.”
Người khác tu luyện đó là tốn mấy trăm năm, người phụ nữ này lại được ông trời đuổi theo cho bản lĩnh.
So không được.
So không được!
Ghét nhất loại đơn vị liên quan đi cửa sau này...
Trong mắt đại vu sư lộ ra thất vọng.
“Hừ.”
Thanh âm Tô Tiêu Thất lại lần nữa bay tới: “Đáng tiếc.”
Sinh mạng đại vu sư đang trôi qua...
Sống không quá tối nay!
Đại vu sư ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, trên cổ tay trái có một miệng vết thương, còn đang liên tục chảy m.á.u không ngừng.
Máu tươi chảy vào giữa trận pháp.
Một mái tóc dài dày đặc rủ xuống tảng đá.
Đôi mắt ông ta lấp lánh có thần, thanh âm khàn khàn giống như móng tay nhọn vạch vào đồ sứ.
“Không đáng tiếc. Vì những tộc nhân c.h.ế.t đi kia, cái thân xác này của tao coi là gì?”
“Đáng tiếc, tao không thể g.i.ế.c hết những súc sinh này.”
Ông ta quét ánh sắt sắc bén âm độc qua cố Chiến Bắc Hành, nhìn chằm chăm dây đỏ treo trên cổ anh: “Tao liều cái mạng già này, cũng muốn g.i.ế.c hết chúng mày.”
“Người chúng tôi giúp các ông, các ông lại muốn g.i.ế.c tất cả chúng tôi?”
Đại vu sư cười to.
Thanh âm khàn khàn ngày càng bén nhọn: “Mày tao hai nước lân cận, ai biết sau này chúng mày có dã tâm gì?”
“Không phải tộc tao, tất sinh dị tâm!”
“Chết không có gì đáng tiếc!”
“Ha ha ha...”
Đại vu sư giống như điên.
Sinh mệnh của ông ta đang trôi dần, không cam lòng bị Tô Tiêu Thất phá hư như vậy.
Hai tay gầy đét của đại vu sư đột nhiên thay đổi, công kích về phía Chiến Bắc Hành. Mục tiêu chính là dây đỏ trên cổ anh, Chiến Bắc Hành hành động nhanh nhẹn, một cái lộn người tránh được công kích của đại vu sư.
Tỷ thý võ công.
Anh đã từng sợ ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-341.html.]
Trên tay nhiều một cái d.a.o găm, hung hăng quét qua cánh tay đại vu sư.
Đại vu sư nhịn đau, âm phong trong tay tiếp tục công kích vào cổ Chiến Bắc Hành.
Sợi dây màu đỏ phát ra kim quang chói mắt.
Đại vu sư lấy tay để che lực lượng của kim quang theo bản năng.
Chiến Bắc Hành lại dùng d.a.o găm quẹt qua áo choàng của ông ta, cắt qua n.g.ự.c khô héo của ông ta.
Đồng thời...
Chiến Bắc Hành vô ý đạp một chân, vừa vặn dẫm vào trung tâm sát trận đại vu sư bố trí.
Ngón tay Tô Tiêu Thất vung lên.
Sát trận bị phá...
Đại vu sư không nghĩ tới sát trận ông ta dùng sinh mạng ra hiến tế bị phá giải.
Đột nhiên nôn ra một ngụm m.á.u tươi.
“Ông chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà, đánh không lại tôi.”
Tô Tiêu Thất phát ra tiếng cười vô cùng sung sướng.
Truyền tới tai đại vu sư, phá lệ chói tai.
Đại vu sư lấy tay chụp vào n.g.ự.c mình, sau đó vung tay lên, tất cả xương cốt dường như lần nữa được lắp ráp lại.
Sương mù màu đen chung quanh ùn ùn không dứt lan ra từ thể ông ta.
Lớp cỏ trong rừng bắt đầu cuộn lên.
Từng bộ hài cốt đứng lên, sương mù đen chung quanh quấn vòng quanh hài cốt.
Hài cốt không lớn.
Chủ yếu là hài cốt của trẻ em vài tuổi.
Từng cái chạy nhanh xuống dưới.
Chiến Bắc Hành: “...?” đây là chuyện gì xảy ra?
Từng bộ hài cốt dồi dào sức sống xuống núi tựa hồ còn rất sung sướng.
“Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất: “...?”
Vãi!!!
“Bắc Hành tập trung tinh thần, tập trung đối phó đại vu sư.
Sắc mặt đại vu sư đen kịt.
Đen giống như da lợn rừng vậy.
Nhếch miệng cười một cái, m.á.u đen từ khóe miệng phun ra ngoài.
“Ha ha ha, tao muốn chúng mày táng thâng ở Mang Sơn. Đời này dùng hồn phách chúng mày, làm âm binh thay nước An Nam chúng tao.”