Tô Tiêu Thất thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng là vì các ngài tốt. Lần này giải quyết xong đại vu sư đó, các ngài cũng có thể nhận nhiều công đức kim quang hơn.”
Cô thu d.a.o phay về.
Tiện tay bày một trận pháp.
Tô Tiêu Thất ngồi khoanh chân trên giường.
Hồn phách hóa thành một điểm ánh sáng, bay ở không trung.
Cô bay qua hướng Tây . Mục tiêu chính là cọng tóc trong túi vải kia của Chiến Bắc Hành.
Phía sau thấp thoáng truyền đến thanh âm.
Tô Tiêu Thất quay đầu nhìn lại.
Muốn chết...
Một trăm linh tám vị tổ sư gia rối rít cầm các loại gậy đuổi tới: “Đồ tôn thối. Dám uy h.i.ế.p chúng ta?”
Tô Tiêu Thất: “...”
Đừng đuổi theo nữa...
“Tổ sư gia, các ngài đều là nam nhân. Hảo nam không cùng nữ đấu, ta còn là một bé gái mảnh mai đáng yêu...”
Lúc đang nói chuyện.
Tô Tiêu Thất vội vàng vọt ra ngoài.
Các tổ sư gia vừa nghe, thật giống như có đạo lý.
Một trăm lẻ tám lão già, quả thật không nên cùng một bé gái nhỏ so đo.
Một người trong đó sờ râu: “Trưởng thành rồi, chơi không vui. Khi còn bé, còn có thể đem hồn phách nó dẫn ra chơi đùa một chút.”
“Trông thịt mum múp, chơi vui biết bao.”
Tổ sư gia sáu mươi bảy thở dài: “Đừng nói nữa. Lão già cách vách suốt ngày nói, là kẻ nào trộm đào bảo bối trong đất của ông ta?”
Các lão già nhất thời yên lặng.
“Một trăm lẻ tám, ông mau đi xem một chút. Đừng để quỷ quái phía Tây hại cô gái nhỏ nhà chúng ta.”
Lão Quỷ là không dám hé răng.
Ông ấy lý lịch nhỏ nhất, đứng ở trước mắt đều là tổ sư gia của ông ấy.
Bên dưới này là Tô Tiêu Thất, từ nhỏ dỗ đám tổ sư gia này cao hứng hết sức.
Ngây ngốc ở trong mộng học được các loại bản lĩnh.
Ông ấy còn chưa lên tiếng.
Đã bị một tổ sư gia râu quai nón trong đó đạp một chân.
“Lăn xuống đi. Đại vu sư đó triệu tập âm linh nước X, lấy thân xác làm huyết tế, muốn g.i.ế.c tất cả mọi người trong trận pháp.”
Lão Quỷ: “...?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-340.html.]
Tại sao bi thương luôn là ông ấy?
Thanh âm Tô Tiêu Thất rơi vào trong tai Chiến Bắc Hành.
“Bắc Hành, anh bảo tất cả mọi người dừng lại. Em bố trí xong trận thiên lôi, để họ đợi trọng trận pháp đừng xảy ra chuyện gì.”
“Một mình em đi tìm đại vu sư?”
Tay Chiến Bắc Hành nắm túi dừng một chút.
“Tiêu Thất?”
“Là em. Anh không nhìn thấy được em.”
Thanh âm Tô Tiêu Thất rất gấp gáp: “Em không có thời gian nói nhiều với anh. Anh cứ làm như em nói đi, nếu không tất cả mọi người đều phải táng thân nơi này.”
Chiến Bắc Hành vội ra lệnh cho tất cả mọi người dừng lại.
“Cao Dương. Các cậu đừng theo vào nữa.”
Cao Dương ngẩn ra: “Đội trưởng.”
“Mệnh lệnh.”
“Rõ.” Tất cả mọi người đáp ứng một tiếng.
Chiến Bắc Hành để cho đám người Cao Dương đợi ở khu vực anh nói, hơn nữa có người cầm bùa thiên lôi ở năm phương vị.
Như vậy bảo đảm bọn họ không rơi vào trong trận pháp.
Làm xong những thứ này...
Chiến Bắc Hành đứng dậy đi đến một bụi cỏ rậm rạp bên tay trái.
“Đội trưởng.”
“Im miệng.”
Chiến Bắc Hành lạnh giọng cũng không quay đầu lại.
Chiến sĩ còn sót lại cũng không dám lên tiếng nữa.
Chiến Bắc Hành vén bụi cỏ ra, phát hiện từng có người đi qua nơi này.
Khi đi qua, cọng cỏ bị quần áo đụng chạm gãy còn chưa hoàn toàn khô héo.
“Bắc Hành, tiếp tục đi đến sâu trong rừng đi.”
“Được.”
Mắt Chiến Bắc Hành trầm hơn, cẩn thận nắm túi vải đỏ, sức lực trên tay nhẹ mấy phần. Giống như sợ làm đau Tô Tiêu Thất.
Bọn họ đi thêm một đoạn đường.
Đi tới trên núi phía sau trại.
Tại một tảng đá lớn nhô ra tìm được đại vu sư.
Đại vu sư cũng không tận lực giấu giếm hành tung của mình, chung quanh ông ta phả ra nồng nặc sương mù màu đen.