“Đến phòng em ngồi chút đi.” Tô Tiêu Thất đi tới tầng hai thì chủ động đề nghị.
“Được.”
Phòng Cao Văn Anh rất chỉnh tề, cũng rất ấm áp. Vừa nhìn cũng biết người nhà họ Cao đối với cô ấy rất tốt, cũng không bởi vì là con nuôi mà phân biệt đối xử.
Cô ấy từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kẹo.
“Chị ăn kẹo không?”
Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế lắc đầu.
“Sợ béo.”
Cao Văn Anh đặt kẹo lên bàn sách: “Chị Tô. Em muốn dọn đi ký túc xá ở.”
“Sau khi biết em là con gái ruột của cha, em không biết nên đối mặt ông ấy thế nào. Nếu không xảy ra chuyện Đào Lan này, có lẽ là em sẽ mang lòng cảm tạ.”
“Người cha nuôi mình sùng bái hóa ra là cha ruột.”
Khi cô ấy đang nói chuyện, nước mắt thấm ướt hốc mắt.
“Nhưng từ sau khi Đào Lan tới, em mới phát hiện mình là tứ cố vô thân.”
Cô ấy nghĩ tới mỗi lần bị Đào Lan vu oan, tất cả mọi người đầu cho rằng là do cô vô lý.
Càn quấy, quá ngang ngược không hiểu được chia sẻ.
Rõ ràng...
Cô ấy đã từng là cô gái nhỏ ấm áp trong miệng bọn họ.
“Chị Tô, em không qua được rào cản trong lòng đó.”
Cao Văn Anh vô cớ cảm thấy ủy khuất, nghĩ đến bị Cao Phong đuổi đến ký túc xá ở, vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Tô Tiêu Thất cầm lấy khăn tay trên bàn, đưa cho Cao Văn Anh.
“Vậy em dọn ra ký túc xá đi.” Tô Tiêu Thất nhìn Cao Văn Anh: “Em nghĩ đến chuyện xuống nông thôn?”
Cao Văn Anh: “...?”
“Buổi chiều em đi đăng ký.”
“Ừ.” Tô Tiêu Thất móc từ trong túi của mình ra một lá bùa hộ mệnh, một lá bùa thiên lôi cho cô ấy.
“Em mang theo cái này bên người đi. Ngàn vạn không cần đụng vào nước, cất cẩn thận đừng làm người khác thấy.”
Tô Tiêu Thất nhận ra được Cao Văn Anh hồng loan tâm động.
Duyên phận ngay ở nơi cô ấy xuống nông thôn, gặp một người cũng bởi vì vấn đề thành phần gia đình mà xuống nông thôn.
Hai người theo đuổi ký thác tâm linh đi cùng nhau.
Nếu cô ấy ở lại đây.
Lại bởi vì thái độ của vợ Cao Phong, cuối cùng sinh lòng oán hận.
“Chị Tô, chị tán thành em xuống nông thôn?” Đôi mắt vốn vô thần của Cao Văn Anh lộ ra điểm điểm ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-338.html.]
Rất đẹp.
“Tán thành. Đi ra ngoài cũng tốt, khổ cực tạm thời sẽ mang đến cho em thu hoạch không giống nhau.”
Dứt lời.
Tô Tiêu Thất lại cười yếu ớt.
“Không cần bởi vì trong lòng có khúc mắc, mà ngăn trở người khác đối tốt với em.”
“Phiếu lương phiếu vải mấy thứ kia, nên cầm thì tuyệt đối đừng cự tuyệt.”
Cao Văn Anh sợ ngây người.
Lộ ra một tiếng cười hiểu ý, ôm lấy Tô Tiêu Thất.
“Chị Tô, chị thật đúng là chị ruột em. Em nhận chắc người chị này rồi.”
Nói xong, Cao Văn Anh lại hừ hừ nói:
“Chị thấy được mặt xấu hổ nhất của em rồi, không cho phép cự tuyệt em nhận chị là chị.”
Tô Tiêu Thất suy nghĩ một chút, mình cũng không có anh chị em gì.
“Được.”
Buổi tối hôm đó.
Cao Văn Anh cũng không để Tô Tiêu Thất về phòng ngủ.
Hai người nằm chung một giường, mèo đen vùi vào chân các cô.
Cao Văn Anh cùng Tô Tiêu Thất nói chuyện đến nửa đêm.
Đến tận hơn hai giờ.
Mới ngáp ngủ đi ngủ.
Tô Tiêu Thất bị coi thành gốc cây lại không ngủ được.
Cô nhớ Chiến Bắc Hành.
Trong một sơn trại ở Mang Sơn.
Chiến Bắc Hành dẫn người truy sát quân địch nấp trong sơn trại trên núi.
Gặp phải quấy nhiễu.
“Đội trưởng. Người của chúng ta không vào được?”
Chiến Bắc Hành mặc quần áo ngụy trang mặt xám mày tro: “Người trong trại ngăn trở?”
“Bên trong bày trận pháp, người của chúng ta giống như gặp quỷ đánh tường vậy.”
Đôi mắt Chiến Bắc Hành sâu thẳm.
Lần trước vu sư có chút thực lực cũng tập thể c.h.ế.t bất đắc kì tử?
Chẳng lẽ có cá lọt lưới?
Hay là mời vu sư bên ngoài?