“Đi chỗ tôi, tôi ở một mình. Lại là sân riêng cửa riêng, giấy vàng cùng chu sa đều có con đường.” Trong lòng Lý Thiên Chân vui rạo rực, rốt cuộc cũng có chút tác dụng.
Mấy người cùng đi đến nhà Lý Thiên Chân. Đây là một ngôi nhà trong tận cùng hẻm nhỏ, trong hẻm cũng không có nhiều người.
Quả thật rất an tĩnh.
Có thể thấy Lý Thiên Chân tìm chỗ này cũng rất tốn tâm tư.
Lý Thiên Chân cầm không ít giấy vàng cùng chu sa đi ra.
Cao Trạm dọc theo đường đi đều đang nghĩ Tô Tiêu Thất đột nhiên nói ra muốn đưa bùa đi Tây Nam.
“Tiêu Thất, cô là sợ người Bắc Kinh tới?”
“Sợ người đó chỉ huy bậy bạ, tạo thành thương vong không cần thiết.”
Tô Tiêu Thất nói thẳng không kiêng kỵ.
“Đến lúc đó hiệp sĩ cõng nồi tất nhiên là đội trưởng đội đặc chiến.”
Phương Chí Hằng nghe vào tai.
Nghi hoặc không hiểu:
“Sao cô biết được sẽ đến đội đặc chiến rèn luyện?”
Tô Tiêu Thất liếc một cái: “Đi ban bếp núc rèn luyện sao? Có thể trong thời gian ngắn ra thành tích sao?”
Phương Chí Hằng: “?”
Ông ta là bị nữ quỷ đi theo, mới có thể hỏi ra vấn đề ngu như vậy.
Tô Tiêu Thất bảo hai người Cao Trạm cùng Phương Chí Hằng đừng gây trở ngại cho bọn họ.
“Sư phụ, ngài vẽ bùa gì?”
Trong lời nói Lý Thiên Chân tràn đầy sùng kính.
Tạo nghiệt a.
Tô Tiêu Thất đối mặt Lão Quỷ cũng chưa từng sùng kính như vậy.
“Tôi không phải sư phụ ông.”
Cô không muốn thu một người trung niên hơn bốn mươi làm đồ đệ.
Lý Thiên Chân: “?”
Cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Ngài dạy ta vẽ bùa chính là sư phụ ta.”
Ai...
Lúc này Tô Tiêu Thất không muốn biện giải, sư môn nhà mình nghèo vang leng keng. Đi vào cũng không có con đường thoát ra, không quan trọng bằng một lòng kiếm tiền.
“Sư phụ, vẽ bùa gì?”
Công cụ của Lý Thiên Chân rất nhiều, bày tràn đầy một phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-331.html.]
Cao Trạm cùng Phương Chí Hằng ở trong sân đánh cờ.
Tô Tiêu Thất nhìn những công cụ này phát thèm, ô ô ô, tổ sư gia, các ngươi mở mắt ti hí keo kiệt kia của các ngươi ra nhìn nhìn...
Đây mới gọi là truyền thừa sư môn...
Các tổ sư gia không phản ứng, Tô Tiêu Thất rất có lý do hoài nghi đám lão này tập thể diện bích tư quá.
Thật không nghĩ tới...
Các tổ sư gia là tập thể mưu đồ bí mật, muốn giáo huấn nghịch đồ tôn này...
Thương lượng mấy tháng cũng không đành lòng xuống tay.
Không thể làm gì khác hơn là bị nghịch đồ tôn nắm mũi kéo đi.
Dẫu sao chọc giận nghịch đồ tôn sẽ không có hương khói.
THẢM viết hoa...
Tô Tiêu Thất định vẽ bùa ẩn nấp, bên người Chiến Bắc Hành có bùa hộ mệnh, bùa ngũ lôi. Những thứ này là dùng để nhằm vào những quỷ hồn cùng ngoài ý muốn kia.
Tô Tiêu Thất nhẹ giọng nói:
“Tôi định vẽ bùa ẩn nấp. Làm cho người khác không chú ý tới các chiến sĩ...”
Lý Thiên Chân khiếp sợ há to miệng.
Bùa ẩn nấp?
Là cái mà ông ta thấy trong sách cổ đó sao?
Truyền thuyết nói thuật sĩ lợi hại có thể ẩn nấp mấy giờ không bị người ngoài phát hiện...
Tô Tiêu Thất cạn lời:
“Câm miệng của ông lại đi, đều có thể nhìn thấy sâu trong răng ông.”
Lý Thiên Chân hấp tấp ngậm miệng lại.
Ông ta tập trung tinh thần nhìn Tô Tiêu Thất vẽ bùa...
Liền, rất tùy ý.
Nước chảy mây trôi, giống như quỷ vẽ bùa...
Bá bá bá... Mấy bút vẽ xuống...
Bổ sung vào những chỗ còn sót.
Phía trên thoáng qua một tầng kim quang nhàn nhạt.
Sáng mù mắt bà ngoại chưa thấy qua việc đời của Lý Thiên Chân.
Phù của ông ta tinh tế nắn nót, không có kim quang...
Đây chính là khác biệt.
“Sư phụ...” Lý Thiên Chân ủy khuất trông mong.
Tô Tiêu Thất để bút lông trong tay xuống: “Nếu ông không gọi tôi là sư phụ, tôi sẽ dạy ông vẽ bùa.”