“Đi thôi. Tôi có thể chiêu nhân hồn về cho vợ ông.” Thần sắc Tô Tiêu Thất trịnh trọng: “Nhân hồn của vợ ông bị người dùng cấm thuật giam giữ.”
Trong lòng Phương Chí Viễn cả kinh.
“Làm sao cô biết?”
Ngay sau đó lại giải thích: “Tôi tin tưởng mỗi một chữ cô nói.”
Mắt Phương Chí Hằng sầm xuống.
Nhà họ Phương thật sự chọc vào ổ xúi quẩy sao?
Tô Tiêu Thất lạnh mặt, đứng ở nơi đó, khí lạnh bao quanh.
Tản mát ra cảm giác áp bách tràn đầy.
“Tôi làm việc cho nhà họ Cao, đó là có giao tình.” Cô lạnh lùng ném ra một câu: “Nhưng nhà họ Phương mấy người không có.”
“Lại ra tay lần nữa, cũng là bởi vì Cao Trạm, Cao Dương.”
Trong lòng Phương Chí Viễn không thoải mái: “Cám ơn, chuyện trước đó thật sự là xin lỗi.”
Tô Tiêu Thất sẽ không để trong lòng.
Cô có thù oán sẽ báo tại chỗ.
Có người chọc cô mất hứng, cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui.
“Một lá bùa phía trước không bớt, bốn ngàn đồng tiền.”
“Chiêu nhân hồn về, giá cả gấp bội.”
“Đồng ý thì đi, không đồng ý thì dẹp.”
Cao Trạm lại hít một hơi, nha đầu này thế nào vô pháp vô thiên?
Vừa mở miệng chính là một vạn hai, cô mang đi đều là một vấn đề.
Nếu là trên đường đụng phải kẻ tàn nhẫn.
Khóc cũng không có chỗ mà khóc.
“Tiêu Thất, có thể đổi tiền mặt thành cái khác không?” Cao Trạm vội mở miệng.
Phương Chí Viễn muốn nói cứ dựa theo giá tiền này của Tô Tiêu Thất.
Ông ta nhìn ra được Tô Tiêu Thất không vui.
Ông ta sợ làm cô càng không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Cũng được. Cho tôi tám ngàn đồng, còn lại tìm cho tôi một ít đồ cổ, vàng bạc thông thường.” Tô Tiêu Thất một mở miệng liền hù c.h.ế.t người.
“Đưa đến nhà họ Cao.”
Cao Phong thở phào nhẹ nhõm: “Đồng chí Tô, những thứ cô muốn kia rất nguy hiểm.”
“Tôi cần làm trận pháp, chỉ có những vật cổ kia mới có linh khí.” Tô Tiêu Thất không mặn không nhạt giải thích một câu.
Cô cũng sẽ không nói:
Làm trận pháp chỉ yêu cầu vứt một cái.
Những cái còn lại cô muốn giữ lại, sau này làm một phú bà hào phóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-324.html.]
Khách quen lên các loại hội đấu giá.
“Thì ra là vậy.” Phương Chí Hằng nhớ ở trong lòng.
Phương Chí Viễn mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết đồ cổ hoặc ít hoặc nhiều đều dính chút linh khí.
Ông ta cân nhắc một hồi.
“Chí Hằng, em đi số ba trăm đường Nam Bình, lái xe đi chở nhiều một chút.”
“Lúc đồng chí Tô về chúng ta lái xe chở cô ấy.”
Cao Trạm nổi dậy chuông báo động.
“Không cần mấy người đưa, vẫn là nhà họ Cao tôi phái ra một chiếc xe thôi.”
Phương Chí Viễn: “...?”
Ngày thường có người dám nói chen vào, trực tiếp một cái vả miệng ra...
Nhưng ông ta lúc này, phải nhịn...
Chỉ cần nhịn sẽ không chết.
Phải liều mạng nhịn...
“Anh cả, bây giờ em sẽ qua.”
Tô Tiêu Thất đeo ba lô: “Chúng ta đi thôi, thừa dịp còn sớm chiêu hồn.”
Thời điểm đi đến bên ngoài lên xe, nói với Phương Chí Hằng một câu.
“Nói qua giúp ông đuổi quỷ, đây là miễn phí.”
Dưới chân Phương Chí Hằng lảo đảo một chút, ông ta là loại người không có thực lực trả tiền sao?
“Đa tạ”
Cô gái này có thể không muốn tiền của ông ta, ông ta vui so sánh với anh cả ngu ngốc kia của mình.
Cao Phong cũng chen lên xe.
Tô Tiêu Thất yên lặng liếc Phương Chí Viễn một cái, không biết nói gì cho phải...
Hay thật.
Vận thế cả nhà này... Quả thật, rất khó tin.
Nếu không phải nhà ông ta tích góp công đức, đã sớm c.h.ế.t hết.
Phương Chí Hằng vẫn luôn chú ý vẻ mặt Tô Tiêu Thất, luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn người trong nhà nhiều chút thương hại.
“Đồng chí Tô, tôi...”
Tô Tiêu Thất an ủi:
“Có tôi ở, ông yên tâm đi. Nữ quỷ đó cũng chỉ là muốn gả cho ông.”
Chính là phí này...
Không thể miễn phí.
“Xì...”