Cao Trạm tâm tình hớn hở, huýt sáo xuống xe.
Đẩy cửa xe ra, phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không đúng.
“Thế nào? Sao trong nhà nghiêm túc như vậy? Anh cả bị cháu gái nhỏ đáng thương kia của tôi đuổi đi, hay là cháu gái nhỏ kia của tôi bị người cha ngu xuẩn của nó đuổi đi?”
Nói tới đây, Cao Trạm than thở một tiếng.
“Tiêu Thất, ngu xuẩn sẽ lây. Anh cả tôi cùng Phương Chí Viễn quan hệ không tệ, anh em tốt xuẩn giống nhau.”
“Đều thật xuẩn.”
Tô Tiêu Thất gật gật đầu bày tỏ đồng ý.
Cao Phong: “...?”
Phương Chí Viễn vừa chạy tới: “...?”
“Đồng chí Tô, chuyện vừa nãy quả thực là xin lỗi.” Phương Chí Viễn cười đầy mặt nịnh hót: “Tôi tới đưa tiền quẻ cho cô.”
“Chó ở đâu ra?” Tô Tiêu Thất xoay người hỏi Cao Trạm.
Cao Trạm gật đầu: “Còn là con ch.ó không có mắt nhìn.”
Phương Chí Viễn: “Gâu gâu gâu...”
Lần này đến lượt Tô Tiêu Thất cùng Cao Trạm sợ ngây người.
Cao Phong mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra?
Vì sao Phương Chí Viễn lại học chó sủa?
Trong tay Phương Chí Hằng xách một giỏ trái cây: “Đồng chí Tô. Những lời chó má trước đó là anh cả tôi nói không lựa lời, là anh cả tôi sai rồi.”
“Mong cô đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân.”
“Meo.” Mèo đen mất hứng kêu một tiếng.
Đi vào bên trong.
Thanh âm lành lạnh của Tô Tiêu Thất vang lên: “Mèo nhà tôi khó chịu, tôi phải dỗ nó.”
“Tôi không tức giận cũng không so đo.”
“Đại Hắc nhà tôi tâm tư nhỏ, sẽ thù dai.”
“Chính như ông Phương nói, làm phong kiến mê tín là không đúng.”
Tô Tiêu Thất hít một hơi: “Tôi khiêm tốn, yêu thích học tập, khẳng định hấp thu giáo huấn.”
Nói xong.
Cô xoay người trở lại phòng: “Đại Hắc, chúng ta lên tầng.”
Bốn người lưu lại ngơ ngác nhìn nhau.
Cao Phong xem như rõ ràng là chuyện gì xảy ra?
“Chí Viễn, bị mất mặt?”
Phương Chí Viễn sắp khóc: “Ông Cao, không phải tôi đã đuổi theo nói xin lỗi rồi sao?”
Cao Trạm cười nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-323.html.]
“Hay thật, đều muốn kêu người tới bắt chúng tôi. Lúc này chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong?”
“Dáng vẻ hung hãn lúc bảo chúng tôi cút đâu?”
Cao Trạm vỗ vai Cao Phong một cái: “Anh cả, có người trở mặt không nhận người chơi rất mượt.
Lúc bảo em dẫn người tới nói rất dễ nghe, nếu không phải nhà họ Cao chúng ta có chút thế lực, có lẽ anh đã phải đến cục cảnh sắt thăm bọn em rồi.”
“Cao Trạm.”
Phương Chí Viễn kêu một câu.
Trên mặt Cao Phong hiện vẻ lúng túng.
Chủ động điều giải:
“Cao Trạm, chúng ta tức giận cũng vô ích, không bằng suy nghĩ làm sao để tối đa hóa lợi ích của đồng chí Tô.”
Phương Chí Viễn: “?”
Cao Trạm dừng bước.
Ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ: “Mấy người muốn tối đa hóa lợi ích thế nào?”
“Sẽ không vừa mới đưa tiền, bước tiếp theo lại bắt người chứ?”
Phương Chí Hằng một ngụm m.á.u đã sắp phun ra.
“Nhà họ Phương chúng tôi là loại người không phẩm đó sao?”
Cao Trạm: “...?”
“Không phải sao?”
Hai anh em nhà họ Phương hộc máu...
Phương Chí Viễn không nhịn được đáp lời: “À thì đồng chí Tô thích gì?”
Cao Trạm hừ một tiếng, phớt lờ Phương Chí Viễn.
Phương Chí Viễn cũng không cảm thấy lúng túng.
Ông ta lôi kéo Cao Trạm nói chuyện nhà.
Cao Trạm: “...”
Ông chảnh nữa đi.
Ông ấy bất giác hâm mộ Tô Tiêu Thất nhưng cũng không có ghen tị, người có thực lực quả nhiên bảo người khác làm chó người đó liền làm.
Cao Phong không quen thuộc Tô Tiêu Thất.
Cũng không gây trở ngại ông ta kính nể cô.
Ông ta nói với Phương Chí Viễn chuyển xảy ra ở nhà ông ta vào buổi sáng.
Phương Chí Viễn nghe mà trái tim cũng lắc lư theo.
Ông ta phải cảm tạ Tô Tiêu Thất không dùng một lá bùa g.i.ế.c c.h.ế.t mình.
Ngay tại thời điểm bọn họ còn suy nghĩ phải làm thế nào để thuyết phục Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất ôm mèo xuống dưới.