Lý Thiên Chân cười giễu cợt:
“Ngay cả tối thiểu nhất để vẽ bùa cũng không đâu vào đâu.”
“Xì, đâu vào đâu để làm gì?” Tô Tiêu Thất vừa châm chọc vừa nói: “Ông trừ bỏ biết vẽ bùa không có uy lực gì, còn có thể làm chuyện hữu dụng gì sao?”
Châm chọc trí mạng nhất đến từ đồng đạo.
Lý Thiên Chân muốn cùng cô đấu bùa.
Tô Tiêu Thất buông bút xuống, cầm ra một cây kim đ.â.m vào đầu ngón tay mình.
Nặn ra một giọt máu.
Vết m.á.u giống như một đóa hoa đỏ thẫm.
Tô Tiêu Thất cầm bùa xoay người đứng trước giường.
Vị tổ sư gia thứ bảy mươi bảy, đồ tôn có một thỉnh cầu không thể cự tuyệt. Ngài nhất định phải bảo vệ hai sinh mạng nhỏ này.”
Tô Tiêu Thất nhắm hai mắt, đọc xong câu này lại tiếp tục đọc chú ngữ.
Bùa trên tay rơi xuống bụng người phụ nữ.
Trên bùa chợt lóe kim quang, tiếp đó tan biến không còn dấu vết.
Phương Chí Viễn hoài nghi nhìn nhìn.
Bùa... biến đâu mất rồi?
Lý Thiên Chân mở to đôi mắt không còn thâm trầm nữa, ngây thơ hỏi:
“Cô lại có thể có bản lĩnh này?”
Tô Tiêu Thất bĩu môi.
“Đều nói rồi, ông không có cái số này. Đây là bản lĩnh kiếm ăn ông trời đuổi theo cho, người bình thường không học được.”
Lý Thiên Chân: “?”
Ngày đầu tiên kiếp sống chuyên nghiệp bị người bạo kích.
Phương Chí Viễn vừa muốn nói chuyện lại bị Tô Tiêu Thất trừng một cái.
“Ông im miệng, ngay cả vợ mình mang thai cũng không biết. Còn ở chỗ này diễn nhân thiết si tình, đôi mắt kia của ông nhìn chó cũng tỏ ra thâm tình chân thành nhỉ?”
“Không tin lời nói của tôi thì đi tìm bác sĩ kiểm tra một chút.”
Phương Chí Hằng không hiểu ra sao mà lại tin lời Tô Tiêu Thất nói.
Ông ta thả bánh bao thịt trong tay xuống.
Mèo đen ngửi một cái.
Quay người rời đi.
Phương Chí Hằng: “...?” Mèo này vậy mà lại không ăn bánh bao thịt?
Ném bánh bao này ra ngoài cửa sổ, không biết bao nhiêu người sẽ nhặt về nhà ăn đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-321.html.]
Sắc mặt Phương Chí Viễn u ám xuống.
“Lý Thiên Chân, đi bảo người gọi bác sĩ tới cho tôi.”
“Được.”
Lý Thiên Chân đi ra ngoài, xuống tầng gọi điện thoại, gọi một bác sĩ trung y của bệnh viện phụ sản.
Tô Tiêu Thất quay lại phòng, móc từ trong ba lô ra bát chuyên dụng của mèo đen.
Lấy một cái bánh bao thịt ngậm vào miệng, bánh còn lại thì đặt vào trong bát mèo.
Mèo đen vui sướng kêu lên một tiếng.
Đứng ở trước bát vùi đầu chén bánh bao.
Phương Chí Hằng không hiểu, ngồi cạnh Tô Tiêu Thất: “Mèo này chỉ ăn đồ cô đút?”
Tô Tiêu Thất cắn một miếng bánh bao.
“Nó phải dùng bát chuyên dụng của nó.”
“Thứ này chính là kiểu cách.”
“Thiếu đòn...”
Phương Chí Hằng gật đầu một cái, thầm nói cô cũng kiểu cách giống như con mèo này.
Dám dỗi anh cả ông ta, không sợ sau khi thu hoạch xong rồi tính sổ sao?
Ăn xong bánh bao, Tô Tiêu Thất lại uống một cốc nước.
Ngồi trên sô-pha, ngủ.
Mèo đen ăn no duỗi người, vùi bên cạnh Tô Tiêu Thất cũng ngủ.
Bây giờ thì đúng là rất quá đáng rồi.
Phương Chí Viễn ném cho Cao Trạm mấy ánh mắt hình lưỡi dao.
Cao Trạm sờ sờ mũi: “Phương Chí Viễn, Tô Tiêu Thất nói vợ ông mang thai vậy khẳng định chính là mang thai.”
Phương Chí Viễn tức giận văng tục.
“Mang thai cái rắm, bác sĩ kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện. Một đạo sĩ dỏm như cô ta nhìn một cái đã biết?”
Cao Trạm vẫn tin tưởng Tô Tiêu Thất.
Sắc mặt ông ấy tối xuống.
“Nếu đã như vậy, là tôi xen vào việc người khác.”
Cao Trạm đi tới đánh thức Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất, chúng ta đi.”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng nhìn Phương Chí Viễn đang ở giữa lửa giận một cái.
“Bùa vừa nãy dùng rất đắt. Ông cần phải trả cho tôi hai ngàn đồng.”
“Tôi không thu tiền, nhân quả của ông vẫn phải do ông thừa nhận, đối với long phượng thai có ảnh hưởng rất lớn.”