“Đây là một nghìn tệ, cô cầm đây.”
Tô Tiêu Thất nhận lấy rồi nhìn xem: “Hehe. Tôi thích những khách hàng sẵn sàng đưa tiền. Lần sau cứ đến gặp tôi, tôi sẽ giảm giá không phải chín mươi mốt phần trăm cho ông.”
Giảm không phải chín mươi mốt phần trăm?
Tốt hơn hết là đừng giảm giá.
Sau khi xem trò vui, Tô Tiêu Thất vui vẻ theo Cao Trạm ra ngoài.
Cao Trạm cuối cùng cũng hiểu được biểu cảm khó tả của mấy người Mục Dương khi họ nhắc đến Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất bỏ tiền vào túi rồi nói “hửm” nhưng không ngẩng đầu lên.
“Sau này khi đưa ra câu trả lời, cô có thể chú ý sửa đổi giọng điệu và cách diễn đạt của mình. Và...” Cao Trạm vẫn đang nói một cách nghiêm túc.
“Chú Cao, tiền là phải kiếm phân là phải ăn.”
Cao Trạm: “?”
“Tôi làm thế này là vì tốt cho chú thôi.”
“Không cần đâu, cả ngày giải quyết rắc rối cho người khác. Cô còn không để tôi vui được à?”
Tô Tiêu Thất mở cửa bước vào xe.
“Hay là chúng ta đổi đi?”
Cao Trạm nhanh chóng lắc đầu: “Đây là thứ tôi có thể thay đổi được à?” Chủ yếu là vì ông ấy không thể nhìn ra chuyện của người khác, ông ấy biết rằng người anh cả của ông ấy tiếp đến sẽ không may mắn.
Phải dỗ Cao Văn Anh.
Phải giải thích cho chị dâu tại sao con gái nuôi lại trở thành con gái ruột nữa.
Nghĩ mà xem... Cao Trạm chẳng hiểu sao lại vui mừng.
Tô Tiêu Thất đang ngồi trong xe, ôm con mèo đen to trong tay.
Ngắm nhìn phong cảnh trên đường phố.
Tỉnh thành An Tỉnh phồn vinh và sôi động hơn, ô tô đỗ trước một khách sạn.
“Tiêu Thất, chúng ta tới rồi.”
Sau khi xuống xe, con mèo đen to trong tay Tô Tiêu Thất đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Đại Hắc.”
Con mèo đen to nhảy lên người một người đàn ông cách đó không xa rồi cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta.
Người đàn ông không kịp bắt con mèo đen to thì nó đã nhảy xuống và chạy đến dưới chân Tô Tiêu Thất: “Meo.”
Thật ngon.
Tô Tiêu Thất: “Cắn người rồi sao lại chạy về phía tôi?
Cao Trạm: “...?” Rốt cuộc hoàn toàn thuyết minh cái gì gọi là sủng vật giống chủ nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-318.html.]
Thấy đối phương mặt đầy tàn bạo sải bước to đi tới.
Cao Trạm không nhịn được muốn đỡ trán rời đi.
e=(′o`*))) haizzz!
Phương Chí Hằng sờ nhẹ vào vết cắn ở tay trái, trực tiếp không đếm xỉa đến Cao Trạm.
Đi thẳng về phía Tô Tiêu Thất.
“Mèo của cô?”
Tô Tiêu Thất: “?”
“Tôi nói không phải mèo của tôi, ông tin không?”
Phương Chí Hằng liếc mắt nhìn con mèo leo lên vai Tô Tiêu Thất ngồi, rồi khẽ thu hồi ánh mắt.
“Chính cô tin không?”
Mèo đen đứng trên vai Tô Tiêu Thất, trong cổ họng phát ra thanh âm ừng ực.
Tô Tiêu Thất thở dài một hơi.
Đại Hắc à, mày cắn người thì phải mau mau chạy đi chứ.
“Được rồi, mèo của tôi cắn ông. Ban đêm ông bị mất ngủ, tôi sẽ đuổi quỷ miễn phí cho ông.”
Phương Chí Hằng giật mình.
Làm sao cô ấy biết...?
“Cô biết cái gì?”
Con mèo đen kia cắn ông ta, Phương Chí Hằng chỉ cảm thấy luồng khí bị áp ở n.g.ự.c mấy ngày liên tiếp kia tiêu tán không ít.
Tô Tiêu Thất nghe vậy đang muốn mở miệng giải thích thì bị Cao Trạm cắt đứt.
“Anh là người của nhà họ Phương?”
Phương Chí Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Phương Chí Viễn là người nào của anh?”
“Là anh cả tôi.”
Cao Trạm biết nhà họ Phương lúc này là chọc phải ổ phiền toái.
“Vậy đi vào đi, ở cửa nói những chuyện này không tiện.”
“Được.”
Phương Chí Hằng là bị anh cả ông ta kéo qua, nói là tìm một đại sư huyền học.
Xem ra người chân ngắn tướng mạo xấu xí này là đại sư huyền học đó, lợi hại hơn Lý Thiên Chân sao?
Đúng là thú vị, cô còn chủ động đuổi quỷ cho ông ta?
Khóe miệng Phương Chí Hằng vẽ ra một độ cung, chờ xem Tô Tiêu Thất bị vả mặt thế nào.