“Với công việc của cô, sau này nhận ba nuôi thì tuyệt biết bao.”
Cao Văn Anh: “?”
“Tôi là con nuôi của ba.”
“Đó là bởi vì ông ấy ngu ngốc, coi con gái ruột của mình như con gái nuôi.”
Lời của Tô Tiêu Thất.
Khiến cho mọi người đều bị sốc.
“Cô ấy là ai?”
“Nói khó nghe như vậy, chưa bị đánh bao giờ à?”
Nhà họ Cao bình thường chẳng có bao nhiêu người.
Cuối tuần mọi người đều trở về thăm.
Đào Lan có lẽ đã đợi đến cuối tuần mới muốn Cao Văn Anh cút ra ngoài.
Đáng tiếc…
Thật không may, đã gặp phải Tô Tiêu Thất thích ăn dưa và hay tò mò.
Tô Tiêu Thất chủ yếu muốn kiếm tiền...
Cao Phong càng thêm khó hiểu: “Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Văn Anh chẳng phải là tôi nhặt từ trong giỏ xe sao?”
Cao Trạm: “? “
Sau khi nhìn kỹ Cao Văn Anh, ông ấy trông hơi giống anh cả.
Lẽ nào...
Tô Tiêu Thất không bận tâm đến những gì mọi người nói.
Cô bước đến gần Cao Văn Anh, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Mẹ cố biết mình bệnh nặng, cố tình chia tay với người ba ngu ngốc của cô. Sau này bà ấy biết mình có thai, một mình sinh ra cô.”
“Khi cô được hơn ba tháng, gửi cô đến chỗ ba ruột.”
“Ông ấy viết ngày sinh, nghĩ rằng ba của cô sẽ hiểu.”
Cao Văn Anh nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Mặt sưng tấy, tóc rối bù.
Đôi mắt to ngấn nước không ngừng rơi nước mắt.
Tô Tiêu Thất chỉ là một người ăn dưa, cô chỉ xem trò vui, nghĩ rằng chuyện chưa đủ lớn.
Đào Lan nhìn cô.
Nghiến răng nghiến lợi.
Thất bại ngày hôm nay đều là lỗi của người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này.
“Cô ấy là ai? Làm sao cô ấy biết về quá khứ của bác Cao? Chẳng lẽ là cô ấy có liên quan?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-315.html.]
Tô Tiêu Thất lạnh nhạt nhún vai: “Tôi là ai không quan trọng.”
“Cô... Thực sự là con gái chiến hữu của ba ngốc của Cao Văn Anh? “
Một thoáng hoảng sợ hiện lên trong mắt Đào Lan, nhưng không phải thoát khỏi đôi mắt như đèn pha của Tô Tiêu Thất.
Cao Phong: “?”
Cô có thể bỏ chữ ngốc này ra có được không?
“Nói cho rõ ràng. Cô nói Văn Anh...” Cao Phong đột nhiên dừng lại, ông ấy nhớ tới hai chữ Văn Anh được viết bên cạnh ngày sinh.
Người phụ nữ đó họ Văn.
Lúc đó đưa Cao Văn Anh về nhà vì yêu ai yêu cả đường đi.
Cao Trạm nắm lấy cánh tay của Tô Tiêu Thất,muốn đưa cô đi. Không để ý đến đôi mắt của Cao Phong đỏ đến đáng sợ.
“Chúng tôi đi trước nhé.”
Tô Tiêu Thất hất tay Cao Trạm ra.
“Chú bảo đối phương đợi một lát, tôi xem trò vui chút đã...”
Cao Trạm: .”..”
Xem trò vui cái quần.
Cô bây giờ chính là trò vui đó!
Những người khác trong nhà họ Cao đều nhìn Tô Tiêu Thất. Người phụ nữ này có điên không?
Lúc này còn đang xem trò vui...
“Tô Tiêu Thất.”
Sắc mặt Tô Tiêu Thất trở nên lạnh lùng: “Cao Trạm, không quấy rầy người khác xem vui là đức tính cơ bản nhất.”
Cao Trạm không nói nên lời.
“Anh cả, đầu Tiêu Thất cô ấy...”
Cao Phong từng bước đi về phía Tô Tiêu Thất: “Cô có thể giải thích rõ ràng không, ý cô là gì?”
Mấy người lớn nhà họ Cao đều biết con trai mình bị một người phụ nữ bỏ rơi, phải rất lâu sau thằng bé mới vực dậy được.
“Tôi nói Cao Văn Anh có một người ba ngu ngốc.”
“Nhìn vẻ ngoài của cô ấy đi. Cô ấy giống người ba ngốc của mình ba mươi phần trăm, còn lại là giống người mẹ xinh đẹp kia của mình.”
Cao Phong quay người lại.
Lần đầu tiên phát hiện ra con gái nuôi của mình trông như thế nào... Mặt con bé bị đánh sưng vù lên.
Bà nội Cao đau lòng kéo Cao Văn Anh qua.
“Tiêu Thất, làm sao cô biết được?”
Tô Tiêu Thất mỉm cười nhẹ: “Nhìn ra được.”
Những người khác của nhà họ Cao: .”..”
Hừ, giả thần giả quỷ.