Đại hắc kêu meo meo một cách đáng thương.
Thân hình mập mạp mà nó phải làm việc chăm chỉ mới có được lại sụt cân vì chứng say tàu xe.
Cao Dương bước tới xách hành lý.
Cậu ấy liếc nhìn một cách kỳ lạ: “Ít hành lý thế sao?”
Chiến Bắc Hành nhàn nhạt trừng mắt: “Có thể khiêng hòn đá về được không?”
Cao Dương: Không?
Suy nghĩ thứ hai, cô không thể biết liệu cô có lấy lại được hay không.
Bùi Kiến Quốc, Chu Quốc Khánh và Cát Quân Khánh cũng đi tới.
Tất cả binh lính của đội đặc nhiệm đều đến.
“Chị dâu. Hẹn gặp lại chị khi chúng tôi nghỉ hưu.”
Tô Tiêu Thất nhìn những khuôn mặt rám nắng này và mỉm cười từ tận đáy lòng.
“Tạm biệt.”
Chiến Bắc Hành đưa cô lên xe, Tô Tiêu Thất đột nhiên thò đầu ra ngoài.
Hôn lên trán Chiến Bắc Hành.
Mấy cậu lính hóng chuyện loạng choạng cười vang.
“Chị dâu thật tuyệt vời.”
Chiến Bắc Hành trừng những chiến sĩ kia: “Lát nữa tăng thời gian tập luyện.”
“Đội trưởng, chỉ cần tôi có thể vào đội đặc chiến, tăng thêm năm tiếng nữa cũng được.”
“Đội viên đội đặc chiến chúng tôi không sợ.”
Tô Tiêu Thất đến gần Chiến Bắc Hành: “Mấy ngày tới các anh sẽ có chiến tranh đấy.”
“Tiêu Thất, đợi anh về.”
Chiến Bắc Hành buông tay Tô Tiêu Thất ra, ánh mắt vẫn nhìn cô nhưng lại nói thế này: “Đoàn trưởng Thẩm, trên đường cậu nhớ chăm sóc Tiêu Thất nhé.”
Mèo Đại Hắc không phục kêu “meo” một tiếng.
Một con mèo lớn như thế nhưng lại không thấy cơ à?
Chiến Bắc Hành: .”..” Mèo Đại Hắc này đang tị nạnh à?
Mãi đến khi xe biến mất.
Chiến Bắc Hành mới xoay người, Cao Dương mới thở dài một hơi.
“Chiến đội trưởng thành hòn vọng thê rồi.”
Chiến Bắc Hành nhếch môi cười lạnh: “Một tên côn đồ như cậu thì có tư cách gì mà cười tôi?”
“Tôi có vợ, cậu có không?”
Cao Dương: … Đau quá, nói trúng tim đen luôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-311.html.]
Tô Tiêu Thất ngồi trên xe.
Nhìn Mang Sơn triền miên liền kề.
Cô biết tin tức những vu sư kia c.h.ế.t bất đắc kỳ tử sẽ lan truyền tới các quốc gia xung quanh rất nhanh. Những người đó muốn tới nước L thuê vu sư sợ là rất khó.
Từ trước tới giờ nước L luôn là nước trung lập.
Không tham dự bất luận chuyện gì cả, vu sư của họ lại vô cùng nghe lời quốc vương.
Nếu so chiến thuật và chỉ số thông minh, đương nhiên không phải là đối thủ của chiến sĩ Trung Quốc.
Lúc lái về không có nhanh như lúc tới.
Tô Tiêu Thất và mèo Đại Hắc ói muốn c.h.ế.t đi sống lại.
Tội nghiệp Đại Hắc.
Ói tới mức bộ lông cũng mất đi sự mượt mà.
Đến giao lộ tỉnh lị của tỉnh An.
Cô và mèo Đại Hắc đứng ở ven đường ói ra cả dịch mật.
Nhận ly nước súc miệng từ Thẩm Đào đưa tới.
Bên cạnh có người chạy tới.
“Mọi người tới từ tây nam à?”
Thẩm Đào cảnh giác nhìn đối phương: “Cậu là?”
“Tôi là người đồng chí Cao Trạm phái tới đón hai người. Ngài là đoàn trưởng Thẩm, người ói là đồng chí Tô phải không?” Chàng trai nghe nói Tô Tiêu Thất là một đại sư rất lợi hại.
Người này… cũng say xe à?
Tô Tiêu Thất đứng lên ấn ấn trán: “May là sau này không cần phải tới tây nam nữa.”
“Hành xác quá.”
Thẩm Đào cười cười: “Tô Tiêu Thất, tôi còn tưởng cô chẳng bị cái gì cả chứ.”
“Không có bùa say xe à?”
Nghe Thẩm Đào nói như thế, mắt của Tô Tiêu Thất sáng lên.
“Đúng thế, tôi có thể tự làm bùa say xe mà.”
Phát tài, phát tài.
Quá nhiều người say xe.
Nếu như bán đi thì cũng thu được một khoản tiền lớn đấy.
Suy nghĩ vấn đề độ dày của ví tiền, Tô Tiêu Thất sảng khoái tinh thần ngay.
Cô lại có sức sống ngay.
Thẩm Đào giơ ngón cái lên: “Hay lắm.”
Ngồi lên xe.
Xe đi tới khu tập thể cán bộ.