Mọi người vội vàng đưa người bị thương tới một chỗ, băng bó vết thương cho họ.
“Sao mọi người lại đến đây?” Tô Tiêu Thất hờ hững, chỗ này nếu không có người hướng dẫn, đám người Chiến Bắc Hành có bùa hộ thân vốn dĩ sẽ không tới.
Chiến Bắc Hành nhận lấy bình nước Tô Tiêu Thất đưa tới uống một ngụm lớn.
“Đừng nhắc tới nữa, tới chi viện.”
“Người hướng dẫn của họ dẫn chúng ta tới cạnh sơn cốc rồi mất tích.”
“Những người của nước X không yên tâm.”
Tô Tiêu Thất thầm rủa xả trong lòng: Đương nhiên không yên tâm.
Người trẻ tuổi c.h.ế.t trong hai chiến dịch này đếm không xuể.
Rất thảm.
“Tôi thấy những người họ âm hiểm quá đi mất.” Cao Dương không nhịn được mắng.
“Sớm muộn gì ông đây cũng kiếm chúng tính sổ.”
Cao Dương chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, bây giờ là quan hệ hợp tác, cấp trên sẽ rất khó để họ tính sổ.
Tô Tiêu Thất cười lạnh, trên mặt lại không thể hiện ra.
Chúng ta sẽ đánh lén.
Nếu không liên quan tới trần gian vậy thì liên quan tới trời cao thì sao?
Ai sợ ai?
Bài vị của sư tổ nhúc nhích mạnh hơn.
Cao Dương nhìn một cách kỳ lạ: “Chị dâu, bài vị này có ý gì?”
“Sư tổ nói cứ chơi c.h.ế.t họ đi, có mấy sư tổ bảo vệ tôi.”
Bài vị của sư tổ còn nhúc nhích mạnh hơn nữa.
Cao Dương cảm thấy ý của sư tổ không phải giống như Tô Tiêu Thất nói, không thấy bài vị nhúc nhích giống như là gạt bỏ hay sao?
Giống như đang chửi: Nghịch đồ tôn.
Thẩm Đào đi tới chào hỏi Chiến Bắc Hành, coi như là mở âm dương nhãn cho ông ấy. Có thể nhìn thứ không thể nhìn trong kiếp này rồi.
Trong lòng Thẩm Đào không muốn nhìn, đây là thứ người bình thường nhìn được à?
Sợ tới khóc hu hu đây này.
Ông ấy đưa túi lương khô trên lưng chia cho mọi người ăn.
Mọi người được chia một miếng bánh quy nhỏ, bỏ vào miệng nhai từ từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-287.html.]
Tô Tiêu Thất dùng ánh mắt sắc bén lướt qua âm hồn còn trốn trong bóng tối, cả đống âm hồn vẫn còn chờ cơ hội hành động.
Một đôi mắt thâm độc mở ra, bị Tô Tiêu Thất trừng một cái vội vàng lùi về.
Người phụ nữ này đáng sợ quá.
Các âm hồn run rẩy không dám nói gì.
Kết hợp với tập tục của mấy quốc gia tây nam xung quanh, Tô Tiêu Thất biết đây là chỗ vu sư nuôi quỷ sứ.
Nghiệp chướng mà.
Lớn nhất cũng chỉ mới bốn năm tuổi thôi.
Cô lạnh mặt: “Tôi muốn phá hủy chỗ này.”
Dứt lời.
Cô quăng mấy lá bùa trong túi xách ra ngoài, lá bùa rơi xuống ngay trung, vén lên lớp lá rụng thối rữa trên mặt đất.
Lộ ra cả đống xương người.
Đám người Kiều Kiến Quân thấy rợn cả da đầu: “Đây là cái gì?”
“Rốt cuộc chỗ này là chỗ quái quỷ gì thế?”
“Xương của trẻ con?”
Các chiến sĩ nhìn quen sống c.h.ế.t trên chiến trường, chưa từng thấy cảnh tượng kích thích thị giác như thế này.
Chiến Bắc Hành nhíu chặt mày, giật mình nhìn hết những thứ này.
Khó trách đều là tiếng chơi đùa khóc lóc của trẻ con.
Một đứa trẻ nhảy ra.
Màu tím đen, cơ thể màu xanh đen phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Trên cây, dưới đất, lít nhít trẻ con.
“Đụ má trời ơi. Tôi gặp ma à?” Vương Mãnh xoa mắt.
Những người bên cạnh cũng há mồm cứng lưỡi nói: “Chắc chắn là thấy ma.”
“Hay là quỷ sứ.”
Một thằng nhóc trong số đó xách một cái chân gãy, đi đi lại lại không ngừng, dừng lại ở chỗ Cao Dương, dùng tay nắm đầu lưỡi của mình.
Chân của Cao Dương run rẩy.
Một cô bé mặt tròn đang đau khổ nghẹt thở.
Còn có cơ thể biến dạng, màu tươi màu đen chảy ra.
Trình diễn ăn gan…