Chiến Bắc Hành mặc đồng phục ngụy trang, khuôn mặt rám nắng.
“Mang hành lý đi.”
“Dạ.”
Khi họ đang rút lui thì bị trinh sát địch phát hiện.
Hai bên trải qua một trận chiến khốc liệt, bên kia nhận được chi viện ngày càng đông, Chiến Bắc Hành dẫn theo hàng chục đồng đội tiến vào sâu trong Mang Sơn.
Có hơn ba mươi người trong số họ, bị mắc kẹt trong thung lũng ở Mang Sơn.
Trong thung lũng.
Cây cối che kín bầu trời, bên ngoài nắng rất nóng, ánh nắng căn bản không thể xuyên qua được.
Một nhóm người ngồi quanh một cái cây cao chót vót.
Một trong những tù nhân trông xấu xí và nói: “Tốt nhất là anh nên thả chúng tôi đi. Nếu không, anh sẽ trở thành nô lệ của Mang Sơn.”
Chiến Bắc Hành tát anh ta một cái thật mạnh: “Chỉ là tù nhân mà nghĩ mình muốn gì cũng được hay sao, còn dám đe dọa chúng tôi?”
Tù nhân bị đánh không ngờ rằng Chiến Bắc Hành lại không tuân theo thông lệ, dám ra tay đánh mình, không phải anh đã nói sẽ không tra tấn tù nhân sao?
Anh muốn đánh mất danh tiếng của mình trên trường quốc tế sao?
Anh ta biết rằng Trung Quốc có một đội ngũ đặc biệt khó nắm bắt.
“Hừ. Anh dám tra tấn tù nhân, không sợ nước khác lên án sao?”
Chiến Bắc Hành nghe vậy mới nhận ra người đàn ông này có phải đã mất đi lý trí khi chiến đấu rồi chăng?
Một cái tát khác giáng vào miệng tù nhân, lần này khiến anh ta rụng hết hai chiếc răng.
“Sợ? Anh nên suy nghĩ xem mình có thể sống sót hay không. Tôi sợ anh, một con quỷ thì có thể làm được gì.”
“Đội trưởng, nhịn đói hai ngày rồi mà vẫn còn cứng miệng.” Cao Dương ở bên cạnh đen như cục than, chỉ còn có hàm răng trắng.
Tù nhân bị đánh gục đầu xuống.
Sự oán giận trong mắt anh ta ngày càng mạnh mẽ: “Anh không thể thoát ra khỏi đây được đâu.”
“Khốn nạn, anh chính là muốn bị đánh.” Sở Phi ở bên cạnh đá anh ta một cước.
Lần thứ ba đi đến cây cao chót vót, Chiến Bắc Hành nhìn thấy vết m.á.u dưới gốc cây.
Anh cau mày, c.h.ế.t tiệt, la bàn hỏng rồi.
“Vương Mãnh, trèo lên chặt mấy ngọn cây đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-280.html.]
“Dạ.”
Vương Mãnh gầy nhưng rất nhanh.
Với một con d.a.o rựa gắn sau thắt lưng, anh ấy trèo cây rất nhanh.
Mọi người đều đang cổ vũ cho anh ấy.
“Vương Mãnh, đi thôi!”
“Nào! Tôi sẽ viết thư cho vợ sắp cưới của tôi khi tôi quay về.”
Vương Mãnh đã leo lên tới ngọn cây.
Anh ấy rút con d.a.o rựa từ sau thắt lưng ra và chặt từng cành cây.
Chỉ bằng một cú chặt.
Những cành cây bị chặt rơi xuống, nắng chiếu qua kẽ hở. Ánh nắng chiếu vào cơ thể, mang đến hơi ấm và hy vọng.
Mọi người tụ tập dưới gốc cây lớn thở phào nhẹ nhõm.
Cái lạnh thấu xương của Mang Sơn đúng thật là kỳ lạ.
Ngay cả Chiến Bắc Hành cũng vô thức nhớ tới lời nói của Tô Tiêu Thất. Phía Tây có rất nhiều pháp sư nên hãy cẩn thận với những pháp sư đó.
“Vương Mãnh, chặt thêm mấy cành cây đi.”
“Chờ một chút, để tôi đổi vị trí khác.” Vương Mãnh vừa nói vừa nhét d.a.o rựa vào thắt lưng rồi leo lên trên thân cây.
Đột nhiên, anh ấy cảm thấy có một cơn gió lạnh buốt ập đến.
Lòng bàn chân như bị cái gì đó nắm lấy.
Trong vô thức anh ấy ôm lấy thân cây, mu bàn tay bị đâm, ngã ngửa.
“Cẩn thận.”
Cao Dương thét lên.
Những người dưới gốc cây phản ứng nhanh chóng và phối hợp để đỡ lấy Vương Mãnh.
“Vương Mãnh, cậu thấy thế nào rồi?”
Đầu Vương Mãnh đau nhức, anh ấy ngẩng đầu liếc nhìn mu bàn tay. “Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy như có ai đó đang đ.â.m vào tay mình và có một lực lạnh đang kéo chân tôi.”
“Rõ ràng là… tôi đã dẫm phải một cành cây.”
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Trong mấy ngày bị mắc kẹt ở Mang Sơn, có quá nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra.