Nếu thể tránh khỏi, chỉ thể hành lễ: "Hạ quan bái kiến điện hạ."
Triệu Thời Diễn tiếp lời, chỉ hỏi : "Vì ngươi trốn tránh ?"
Ta gượng: "Làm hạ quan dám? Chỉ là công việc ở Bộ Hộ lặt vặt rườm rà, hạ quan gánh vác việc xây dựng Trích Tinh Lâu và công việc an ủi dân tị nạn ở hiện trường, thực sự là bận xuể, thể biến ."
Triệu Thời Diễn như : "Tiểu Lô đại nhân là ý phân bổ công việc ở Hộ Bộ đều ?"
Nhiếp Chính Vương là kẻ tâm trạng thất thường, điều đó nhưng cớ Thái tử điện hạ cũng thâm sâu khó lường đến , khiến khác khó lòng nắm bắt.
Ta thật sự bất đắc dĩ, bèn : “Hạ quan ý . Chỉ là , điện hạ tìm hạ quan điều gì phân phó?”
Triệu Thời Diễn hỏi thì nhất thời khựng , xem thật sự chẳng chuyện gì đắn để tìm .
Trước đây khi ở Bộ Hộ, thường xuyên chạm mặt Triệu Thời Diễn, dần dà cũng trở nên quen thuộc. Chỉ là vụ lùm xùm ở Bộ Công, mới lấy cớ bận rộn công vụ, thường xuyên ngoài việc để tránh đụng mặt .
Ta lẩn tránh đến mức nhưng chỉ vì để gây sự chú ý của Thôi Thanh Thanh, để Thôi Thanh Thanh ghen tuông mà Triệu Thời Diễn “ôm cây đợi thỏ” chờ ? Tác giả cũng thất đức quá đấy.
lúc đó, Triệu Thời Diễn lên tiếng : “Bảng tổng kết của Bộ Hộ tháng trình lên ?”
Ta giơ tay lau mồ hôi trán, may mà hỏi về công việc, thì thể trả lời .
Ta gật đầu, : “Sáng nay đặt lên bàn điện hạ . Có lẽ hạ quan đặt ở chỗ mấy nổi bật, hạ quan nhất định sẽ đặt ở nơi tầm mắt của Điện hạ.”
Dường như Triệu Thời Diễn tức giận, một lúc , hỏi: “Việc xây dựng Trích Tinh Lâu thế nào ?”
Ta đáp rành mạch: “Hiện nay nhân lực đông đảo hơn, tiến độ cũng nhanh hơn. Theo kế hoạch ban đầu thì sẽ thành mùa thu nhưng tháng thể xong xuôi, sớm hơn hai tháng so với báo cáo ban đầu của Bộ Công ạ.”
Triệu Thời Diễn lòng vòng hỏi một đống công việc liên quan hoặc liên quan. Chỉ cần là việc qua tay , đều đối đáp trôi chảy.
Cuối cùng, Triệu Thời Diễn vô cùng đột ngột hỏi : “Đã dùng Ngọ thiện* ?”
*bữa trưa
Ta: “Hả?”
Câu hỏi của Triệu Thời Diễn giáng xuống khiến đơ cả . Câu hỏi của thật sự quá khó để đ.á.n.h giá, nhất thời cũng chắc nên ăn ăn đây? nhắc tới thì thôi, chứ một khi nhắc, cảm thấy bụng đói cồn cào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buoc-len-may-xanh/chuong-8.html.]
Mấy ngày nay bận rộn chuyện dân tị nạn ở Trích Tinh Lâu, thường quên ăn uống đúng bữa, thành hình thành một thói quen lắm.
Triệu Thời Diễn thấy im lặng đáp bèn : “Đông Cung ở ngay phía , dùng bữa cùng .”
Đây là câu khẳng định. Khi định từ chối, Triệu Thời Diễn : “Cấp mời thuộc hạ dùng bữa, tiểu Lô đại nhân cũng cự tuyệt ?”
Cấp quan cũng mang để ép . Mặc dù chức quan của vẻ gì nhưng thực chất là quá thấp, rõ ràng là ở Kinh thành , vị quan nào cũng thể đè lên . Điều hiển nhiên là cho phép từ chối, nhất định ăn bữa cơm . Thế nên đành c.ắ.n răng trở về Đông Cung với Triệu Thời Diễn.
“Tay nghề đầu bếp của phòng bếp nhỏ Đông Cung cũng tạm , chỉ là hợp khẩu vị tiểu Lô đại nhân .” Triệu Thời Diễn đối diện , dùng ngón tay thon dài đẩy một đĩa gà nướng lá sen đến mặt .
Ta vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng đáp lời: “Hợp ạ, hợp lắm.”
Dù thì bữa cơm Đông Cung cũng chỉ ăn một , thường xuyên ăn, nên hợp cũng chẳng quan trọng.
Triệu Thời Diễn khẽ nhướng mày, lơ đễnh : “Vậy sẽ sai phòng bếp thêm một phần nữa, mang đến công trường Trích Tinh Lâu cho ngươi.”
Đến , đến , quả nhiên đây là một bữa Hồng Môn Yến.
Hắn đích đưa cơm cho Thôi Thanh Thanh nhưng ngại ngùng, ngờ mượn tay để đưa. Mặt mũi mỏng như , đáng đời tranh Triệu Dịch.
những chuyện đều liên quan đến , họ đấu đá nội bộ là chuyện của họ, chỉ cần chức trách của thôi.
Ta nhắc Triệu Thời Diễn: “Tiểu Thôi đại nhân thích đồ ngọt, tay nghề đồ ngọt của đầu bếp Đông Cung thế nào? Nếu bình thường, điện hạ cứ mời một đầu bếp chuyên món .”
Triệu Thời Diễn khẽ cau mày: “Tiểu Thôi đại nhân?”
Xưng hô , lẽ Triệu Thời Diễn phản ứng kịp nên khéo léo hiểu ý của cấp mà : “Thôi Thanh Thanh.”
Sắc mặt Triệu Thời Diễn đột nhiên trầm xuống, vội vàng đặt bát đũa xuống, cho tin tình báo mới nhất: “Hiện nay Thanh Thanh lòng dân chúng. điện hạ cứ yên tâm, nàng ở Trích Tinh Lâu chỉ những việc nhẹ nhàng như phát cháo, hề để nàng chạm tay mấy việc bẩn thỉu, vất vả… Dù phận của nàng hiển hách như , còn chuyện xảy đó, thế nên ai dám khó nàng.”
Triệu Thời Diễn lạnh lùng : “Ta nàng . Là đưa cho ngươi.”
Anan
Có lẽ dễ dàng thấu tâm tư của nên mới vẻ hờn dỗi như . Nếu thật sự đưa cho , cũng dám ăn .
Ta : “Ta ăn uống cầu kỳ gì, đối phó qua loa là , dám phiền điện hạ đặc biệt dặn dò đầu bếp thêm một phần nữa .”