BỨC HỌA PHỒN HOA CHỐN KHUÊ CÁC - 14

Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:52:00
Lượt xem: 1,699

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến bữa tiệc gia đình ngày rằm, Từ phu nhân giận dữ quăng lệnh bài quản gia lên bàn.

 

Bà lão ấy chắc vẫn chưa nghĩ thông suốt.

 

Vì sao chỉ mới nửa năm, đến cả tiểu nữ mà bà yêu quý nhất cũng bắt đầu thay ta nói lời phải?

 

“Mẫu thân…” Ta không bước lên nhận lệnh bài, chỉ khẽ nói:

 

“Bao nhiêu cây cỏ trong phủ này đều là tâm huyết của người, con dâu ngu dốt, từ nay xin được mỗi ngày giờ Thìn đến thỉnh chỉ, được chăng?”

 

Sắc mặt Từ phu nhân xám như tro.

 

Nếu đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận đã giao quyền.

 

Nếu từ chối, lại thành ra nhỏ nhen.

 

Cuối cùng chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng qua mũi, xem như ngầm cho phép.

 

Tuyệt chiêu "luộc ếch trong nước ấm" chính là ở chỗ để mọi người tận mắt chứng kiến—

 

Là do chính Từ phu nhân không cáng đáng nổi việc nhà này nữa.

 

Còn ta, chẳng qua là con dâu hiền lương, buộc lòng phải tiếp nhận.

 

Cát tường đường điểm canh đến giờ Thân.

 

Ta ngồi thẳng trên ghế chủ vị, ngón tay khẽ vuốt ve hoa văn trên chén trà men ngọc thanh hoa.

 

Đã quá ba khắc giờ Thân, nhưng hàng dưới các quản sự chỉ có bảy phần người đến.

 

Ta không nói một lời, bọn họ liền xì xào bàn tán.

 

Lục Thược đứng bên, tay cầm lệnh bài quản gia, định lên tiếng.

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

Giờ phát tác, vẫn còn quá sớm.

 

“Còn thiếu hai người nào?”

 

Ta cất tiếng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chậm rãi quét qua gương mặt từng vị quản sự.

 

Một quản sự áo gấm nâu tiến lên nửa bước, cúi mình nói:

 

“Khởi bẩm phu nhân, Vương quản sự và Lý quản sự thân thể không khỏe, đặc biệt nhờ tiểu nhân đến cáo nghỉ.”

 

Ta ung dung mở nắp chén trà, nhẹ nhàng gạt bọt nổi bên trên.

 

“Sổ sách đã mang theo cả chứ?”

 

Trong sảnh lập tức rơi vào im lặng.

 

Một lúc sau, một bà v.ú tóc hoa râm mạnh dạn lên tiếng:

 

“Phu nhân minh xét, trong phủ từ trước tới nay chỉ cần trình tổng hợp thu chi lên cho lão phu nhân xem qua, không cần mang theo sổ sách.”

 

“Vô lễ!” – Lục Thược quát to.

 

“Đến thỉnh an mà không mang sổ, chẳng lẽ tưởng phu nhân mời đến dùng bữa?”

 

Bà ta cứng miệng nói: “Không phải bọn nô không nghe lời, mà là phủ không hề có quy củ như vậy!”

 

Ta khẽ nhếch môi, mỉm cười:

 

“Quản gia, đem hai người vừa trả lời khi nãy, lập tức bán đi.”

 

“Còn hai kẻ cáo bệnh kia, về sau cũng miễn vào sổ làm việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buc-hoa-phon-hoa-chon-khue-cac/14.html.]

 

Sắc mặt bà v.ú kia lập tức thay đổi.

 

“Lão nô hầu hạ trong Hầu phủ hơn hai mươi năm, đến lão phu nhân còn phải nể ta ba phần…”

 

“Vô lễ!” – Tuyết Mai bước lên một bước, giọng trong trẻo mà chất vấn rành rẽ.

 

“Lão phu nhân xưa nay nhân hậu khoan dung, chẳng lẽ là người dung túng các người khi dễ chủ mẫu?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Cứng đầu lười biếng, gian dối lấp liếm, quản gia, còn chưa ra tay?”

 

Dứt lời, A Quý đã dẫn vài gia đinh xông vào, lập tức áp giải hai người kia đi.

 

Ta uể oải đứng dậy, chỉnh lại chiếc trâm bát bảo trên tóc.

 

“Ngày mai vẫn là giờ này, kẻ nào còn không mang theo sổ, cứ thế mà xử lý.”

 

Quản sự bên cạnh sớm đã run như cầy sấy, lưng áo thấm đẫm mồ hôi.

 

Đi ngang qua hắn, ta như vô tình buông lời:

 

“Nếu còn có lần sau, thì ngươi cũng thu xếp hành lý cho sớm đi.”

 

18

 

Hôm sau, chưa đến giờ Thân.

 

Tuyết Mai đến báo, trong giọng mang theo vài phần hớn hở:

 

“Chủ nhân, các quản sự đều đã tới đông đủ, lần này ai nấy đều mang theo sổ sách.”

 

Ta tựa người trên gối mềm, đầu ngón tay mân mê tua rua bên khăn gấm, thản nhiên nói:

 

“Gấp gì chứ, để họ chờ.”

 

Đợi nghỉ ngơi thêm ba khắc, ta mới cho Tuyết Mai chải đầu trang điểm.

 

Hôm nay phải diễn một màn “Đập gậy phủ đầu”, đương nhiên dung mạo cũng phải sắc sảo lạnh lùng một chút.

 

Khi ta bước vào chính sảnh, đám quản sự vốn ngày thường kiêu căng tự phụ đã sớm cung kính đứng chờ.

 

Chẳng còn lấy nửa phần khí thế như ngày hôm qua.

 

Một quản sự chân run như cầy sấy, suýt nữa làm đổ bình sứ men xanh đặt trên bàn.

 

Chỉ đứng trong phòng có trải thảm mềm chờ nửa canh giờ, mà đã như vậy, đủ thấy mấy năm nay phu nhân họ Từ nuông chiều bọn họ đến vô phép vô tắc thế nào.

 

“Thỉnh phu nhân kim an.” Mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống đất, giọng nói đã mang theo vẻ run rẩy.

 

Ta thong thả nhấp một ngụm trà, để mặc bọn họ quỳ một lúc lâu rồi mới mở miệng:

 

“Đứng dậy đi.”

 

Chén trà đặt xuống bàn phát ra âm thanh thanh thúy, khiến cả đám rùng mình một trận.

 

“Đã mang đầy đủ sổ sách chưa?”

 

“Dạ... đầy đủ rồi ạ.” Câu trả lời lộn xộn, lẫn cả chột dạ trong đó.

 

Ánh mắt ta lướt qua từng gương mặt, thuận tay chỉ vào một mụ quản sự.

 

“Ngươi, trình sổ lên.”

 

Bà ta toàn thân run rẩy, hai tay bưng quyển sổ mà như cầm phải than lửa.

 

Ta nhận lấy từ tay Tiểu Lục đưa tới, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt giấy.

 

 

Loading...