BỨC HỌA PHỒN HOA CHỐN KHUÊ CÁC - 13

Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:51:40
Lượt xem: 1,935

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước tiết Trùng Dương, bái thiếp của Thanh Liên được gửi tới Hầu phủ, giấy in chữ kim lấp lánh, góc phải còn có ấn ký của thương hiệu họ Ôn.

 

Con bé gả vào Ôn gia đã ba năm, mỗi tháng đều đặn gửi thư thăm hỏi, chưa hề đứt đoạn.

 

Đầu năm sinh con trai trưởng, Trần ma ma về báo lại rằng nó hành xử quyết đoán, có vài phần giống ta.

 

Từ Kinh Châu đến Bích Châu chỉ mất năm ngày đường.

 

Hai năm không gặp, tiểu nha hoàn năm xưa nay đã thành một thiếu phụ rực rỡ.

 

Nàng bước đi uyển chuyển, tà váy thêu kim lấp lánh sóng sánh dưới ánh sáng.

 

Chiếc phượng vàng chạm rỗng cài trên tóc chính là lễ thành niên ta tặng nàng năm nào.

 

Bộ dáng hiện tại còn khí phái hơn cả nhiều phu nhân quan gia.

 

Thế nhưng khi bước vào đại sảnh, nàng lại bất ngờ thu gọn vạt áo, quỳ phục xuống đất.

 

Đôi tay đeo nhẫn phỉ thúy giơ quá trán, hành lễ rất mực cung kính:

 

“Tiện thiếp họ Ôn, kính thỉnh Hầu gia, Hầu phu nhân an khang.”

 

Tư thế cung kính ấy, tương phản rõ rệt với hoa phục trên người.

 

Ta thoáng liếc thấy Từ Chiêu An bất giác thẳng lưng lên.

 

Hắn hẳn không ngờ, đường đường là chủ mẫu của thương gia lớn Kinh Châu, trước mặt ta lại ngoan ngoãn như một nha hoàn năm xưa.

 

“Đã là phu nhân một nhà, cần gì đại lễ như vậy.”

 

Thanh Liên nghe xong lại càng cung kính, đầu cúi sát nền đá cẩm thạch:

 

“Trước mặt chủ tử, nô tỳ mãi mãi là nô tỳ.”

 

Sau khi đứng dậy, nó thành thục nhận lấy chén trà, ngồi quỳ trên đệm dưới chân ta, pha trà như năm xưa.

 

Đôi tay đeo nhẫn phỉ thúy vững vàng nâng chén ngọc, chiếc vòng bạch ngọc nơi cổ tay khẽ vang theo động tác.

 

Lại thêm tư thế so với nha hoàn Từ phủ còn chuẩn mực ba phần.

 

Tất cả như đang nói rõ với Từ Chiêu An:

 

Ngay cả thiếu phu nhân mặc vàng đội ngọc cũng không quên thân phận khi xưa,

nha hoàn xuất thân từ phủ Tướng gia còn biết giữ lễ thế này, thì Từ phủ nào dám vô lễ?

 

Quả nhiên sắc mặt Từ Chiêu An đầy biến hóa, cuối cùng mượn cớ quân vụ mà vội vàng rút lui.

 

Đợi hắn đi rồi, Thanh Liên lại lần nữa hành đại lễ:

 

“Nô tỳ Thanh Liên, kính thỉnh chủ tử cát tường.”

 

Nàng lấy từ tay áo ra một hộp gấm, hai tay dâng lên:

 

“Cửa hàng lương thực, xưởng tơ lụa, hiệu bạc của họ Ôn tại Bích Châu, tổng cộng hai mươi hai nơi, xin chủ tử vui lòng nhận cho.”

 

Ngón tay ta nhẹ lướt qua ấn đỏ mang họ Ôn trên tờ khế, bất chợt bật cười.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nếu nàng có thể thuyết phục được nhà chồng tặng cả cơ nghiệp ở Bích Châu cho ta, hẳn là trong lòng đã không chỉ nghĩ tới việc trong hậu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buc-hoa-phon-hoa-chon-khue-cac/13.html.]

 

Ta đẩy khế ước thương hiệu ở Trường An về phía nàng, mỉm cười nói:

 

“Nữ nhân mà vận dụng mưu trí, thì e là nam nhân chẳng dễ ứng phó nổi.”

 

Phụ thân thường dạy, bố cục cần sớm, ra tay phải chuẩn.

 

Thanh Liên đối với ta, có lẽ chính là quân cờ sống ta đã sắp đặt từ lâu.

 

Lúc rời đi, nàng lại lần nữa quỳ xuống hành lễ, nhưng lễ này còn nặng hơn lúc đến.

 

Dao đã trao vào tay nàng, dùng thế nào, đều tùy vào chính nàng.

 

17

 

Hôm ấy, ta đang chép lại danh sách lễ vật mừng năm mới.

 

Bất chợt ngẩng đầu, đã thấy Từ Chiêu An chẳng biết từ khi nào đã vào trong phòng.

 

Ánh mắt hắn đang rơi đúng vào cuốn sổ trước mặt ta.

 

Trên đó ghi rõ rành rành những vật phẩm ta đã thay mặt Nhị phòng và Tam phòng, lần lượt sắm sửa cho khắp trong ngoài Từ phủ suốt nửa năm qua.

 

Áo váy vân cẩm mới cắt cho các tiểu thư, bút lông hồ và mực Huệ Châu mới bổ sung cho tộc học, thậm chí chuồng ngựa cũng đã được trải yên đệm thêu Tô Tú.

 

“Phu nhân vất vả rồi.” Hắn bỗng bước lại gần, giọng nói dịu dàng chưa từng có.

 

Ngòi bút trong tay ta đọng lại một giọt mực sẫm, ta vội vàng đứng dậy.

 

“Tướng công đến từ khi nào?”

 

“Những thứ này chẳng qua là…”

 

Câu chưa dứt, đã bị hắn ấn ta ngồi trở lại.

 

“Mẫu thân tuổi tác đã cao, từ ngày mai nàng hãy giúp đỡ một tay.”

 

Ta giả ngốc, mỉm cười đáp: “Tướng công yên tâm, những bản lễ đơn này đều do thiếp thân xem xét kỹ lưỡng, không sai sót mới trình lên mẫu thân định đoạt.”

 

Câu này nói rất thoáng: vừa ngầm ám chỉ sự giúp đỡ của ta, lại vừa thể hiện rõ là ta không có ý muốn nắm quyền.

 

Từ Chiêu An thở dài một tiếng.

 

“Nàng là Hầu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, quản lý trung khu là chuyện đương nhiên. Bên mẫu thân, ta sẽ tự mình thưa rõ.”

 

Ta cúi đầu mím môi, che đi ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.

 

Đạo lý đời này vốn là như thế.

 

Lúc đàn ông cần mặt mũi, đàn bà phải giả ngốc.

 

Đến khi thật sự cần xử lý chuyện, họ lại phải tự mình mở miệng ra lời.

 

Trong lòng Từ Chiêu An, sớm đã tỏ như gương.

 

Từ phu nhân nắm giữ quyền trung khu, nhưng đến chuyện qua lại lễ tết cũng không quản nổi, là ta nhân danh "giúp đỡ" mà khiến cả phủ đều hưởng được lợi.

 

Giờ nếu hắn không chịu nhượng bộ, truyền ra ngoài ắt sẽ bị chê cười.

 

Loading...