BỨC HỌA PHỒN HOA CHỐN KHUÊ CÁC - 10
Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:49:29
Lượt xem: 1,830
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:49:29
Lượt xem: 1,830
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Chiếc đầu tiên giăng hồng treo đỏ, mũi thuyền khắc biển chữ “Hỷ” bằng vàng sáng rực, lóa cả mắt người nhìn.
Ta từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, chưa từng chịu khổ như vậy, mới lên thuyền nửa ngày đã nôn nao trời đất đảo lộn.
Tới vùng nước Bích Châu, người ta đã gầy đi không ít, váy cưới ban đầu vừa vặn nay đã rộng ra hai ngón tay.
Sắp xuống thuyền, Lục Thược lại giúp ta trang điểm lại một phen.
Vừa đội lại khăn hồng, trên bờ chợt vang lên tiếng nhạc hỉ rộn ràng.
Ta vừa định bước lên kiệu, chợt có một bà lão tiến ra ngăn cản.
“Phu nhân xin dừng bước, theo tục Bích Châu, tân nương là người ngoài vào nhà, cần phải bước qua chậu than đỏ để trừ tà xua xui.”
Dưới lớp khăn hồng, ta thấy chậu than dưới chân bà ta cháy đỏ rực, bên trong còn cắm một đôi kéo sắt.
Người đứng xem rì rầm bàn tán, tuy ta không thấy rõ mặt bà lão, nhưng trong lòng đã biết đây không phải điều lành.
Rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.
Ta ngăn Lục Thược đang muốn cãi lại, mỉm cười đáp khẽ:
“Hóa ra là tục lệ như vậy.”
Ta nhẹ nhàng vén váy, từ tốn bước qua.
Lưỡi lửa l.i.ế.m lấy vạt áo, chuỗi ngọc trai trên váy lập tức mất đi ánh sáng lấp lánh.
Kiệu hoa đi qua phố lớn, phía trước đã có ban nhạc tấu khúc rộn rã, dân chúng hai bên đường tranh nhau nhặt tiền mừng, miệng không ngớt lời chúc tụng.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, kiệu hoa cuối cùng cũng dừng lại.
Màn kiệu vén lên, một đôi tay thon dài đưa ra đỡ ta.
“Phu nhân đi đường xa vất vả rồi.”
Giọng nói dịu dàng ấm áp ấy chính là Hoài Nghĩa Hầu Từ Chiêu An.
Ta vươn tay, để mặc chàng dắt ta từng bước bước vào chính sảnh.
Hỷ trướng buông thấp, ta và chàng đứng sóng vai, theo tiếng xướng của lễ quan mà hành lễ ba quỳ chín lạy.
Trong hỷ phòng, ta chờ đến canh ba, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.
Hương trầm hòa lẫn men rượu thoang thoảng lan vào tân phòng.
Giọng Từ Chiêu An khàn khàn, pha lẫn chút men say.
“Khiến phu nhân đợi lâu rồi.”
Vừa lúc ngọc như ý nâng khăn hồng lên, nến hỷ bất ngờ nảy lên một đoá hoa lửa.
Đập vào mắt là cặp mắt mang men say dưới hàng mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm như sao trời.
“Hầu gia…” ta khẽ gọi một tiếng, mắt cụp xuống, vành tai đỏ ửng.
Chàng thoáng ngây người, rồi đột nhiên cúi sát lại, hơi thở mang theo hương rượu phả nhẹ bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/buc-hoa-phon-hoa-chon-khue-cac/10.html.]
“Khi ở nhà, phu nhân cứ gọi ta là Chiêu An là được.”
Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng trẻ nhỏ đùa giỡn.
Từ Chiêu An nhìn ra song cửa, khẽ cười, có chút bất đắc dĩ:
“Phong tục Bích Châu thuần hậu, khiến phu nhân chê cười rồi.”
Rượu hợp cẩn vừa trôi xuống cổ, nến đỏ liền nổ lên một đoá lửa, “tách” một tiếng vang vọng trong tân phòng yên ắng.
Lễ thành, gia nhân trong phòng lần lượt lui ra.
Ta để mặc Từ Chiêu An tháo cây trâm vàng cuối cùng trên tóc.
Tóc rũ xuống, ngón tay chàng thuận thế luồn vào suối tóc mềm.
Ta cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của chàng áp lên sau gáy, thiêu đốt như lửa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chẳng biết từ khi nào, màn trướng đỏ đã thả xuống, bao phủ lấy hai người trong bóng tối mập mờ đầy ám muội.
Tiếng đồng hồ nước vang vọng từ xa, cũng chẳng che lấp nổi hơi thở dồn dập dần lên của hai người.
Lũ trẻ rình nghe ngoài cửa sớm đã giải tán, chỉ còn đôi nến long phụng âm thầm cháy đỏ…
13
Khi ánh sáng ban mai vừa lờ mờ rọi đến, ta gắng gượng chống lại cơn đau nhức khắp người, ngồi dậy.
Từ Chiêu An dịu dàng đỡ lấy ta, hơi thở ấm nóng phả bên tai:
"Đêm qua vi phu lỗ mãng, khiến phu nhân mệt nhọc rồi."
Đầu ngón tay ta khẽ véo nhẹ lòng bàn tay chàng để trách yêu, định đứng dậy, lại bị chàng giữ chặt trong vòng tay.
"Mẫu thân thương nàng lặn lội đường xa, đặc biệt cho phép ngày mai mới vào bái kiến."
Trong lòng ta bất giác trầm xuống.
Tân nương chính thất, lễ bái đường phải làm vào sáng hôm sau. Chỉ có thiếp thất, tái giá, mới bị trì hoãn đến ba ngày.
Hôm qua vừa xuống thuyền đã bày lò than, hôm nay lại cố ý kéo dài lễ nghi — ý đồ nhà họ Từ đã rõ như ban ngày.
"Mẫu thân thương tình, là phúc phận của thiếp."
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay khỏi vòng ôm của chàng.
"Lúc còn ở nhà, mẫu thân vẫn thường dạy, tân nương cần siêng năng mới xứng với gia phong. Mỗi ngày đúng giờ Mão ba khắc, khi hoa hải đường trước sân mẫu thân còn đọng sương sớm, mấy tỷ muội chúng thiếp đã đứng đợi dưới hành lang rồi."
Từ Chiêu An nghe vậy, cánh tay đang ôm ta hơi khựng lại, tưởng như không để lộ, nhưng ta đã thấy hết.
Chàng còn định nói gì, ta đã nhanh miệng gọi nha hoàn:
"Hôm nay được thảnh thơi, không biết phu quân có thể cùng thiếp dạo quanh vườn một vòng?"
Ánh do dự vừa thoáng qua trong mắt chàng không thể qua được ánh nhìn của ta.
Ta cười lạnh trong lòng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.