BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 93
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:39:31
Lượt xem: 68
Khương Tuệ Tuệ thấy có gì đó không ổn với anh và nghĩ rằng anh quá mệt mỏi. Dù sao thì tối hôm qua anh cũng lên núi đánh nhau với trâu rừng cả đêm, làm sao có thể chỉ ngủ một lát đã đủ rồi?
"Anh có sao không? Cẩn thận một chút, anh cắt vào tay bây giờ." Khương Tuệ Tuệ vẫn rất quan tâm đến anh.
Nhưng sự quan tâm này càng nhiều, Tống Thời Thanh càng cảm thấy khó chịu. So với sự chân thành của Khương Tuệ Tuệ, anh ngày càng cảm thấy bản thân mình giống như ‘lưu manh’.
Cố Diệp Phi
"Không có việc gì." Tống Thời Thanh còn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tôi quên bôi thuốc mỡ."
Khương Tuệ Tuệ nghe xong cũng không nghĩ nhiều, giải thích nói: "Vậy buổi tối trở về anh nhớ bôi thuốc mỡ là được."
Nói xong mới chỉ vào thịt trâu chỗ Tống Thời Thanh, tỏ vẻ ngoan ngoãn và ngọt ngào, nói: “Cho tôi hai cân thịt ba chỉ, một cân xương trâu nữa.” Câu trước không sao, ai cũng biết thịt ba chỉ ngon, nhưng xương trâu phía sau thì sao? Làm gì có miếng thịt nào còn dính trên xương trâu? Xương có ăn được không? Bọn họ không phải là chó!
Lưu Ái Đệ nghe xong thì sắc mặt đã tái xanh, ánh mắt như muốn ăn thịt người, cô ta túm lấy tay Khương Tuệ Tuệ, xua xua tay với Tống Thời Thanh: “Đừng nghe cô ấy nói, chúng tôi không muốn xương trâu, còn cậu thì có thể cắt cho chúng tôi thêm một cân thịt mỡ, càng béo càng tốt!"
Người thời đại này vẫn theo chủ trương mua thịt mua mỡ, bởi vì một năm không được ăn thịt đến vài lần, dẫn đến trong dạ dày của mọi người thiếu dầu thiếu nước, có những người ăn chay quá nhiều khiến cho lượng axit trong dạ dày càng nhiều lên, cuối cùng cũng có thể mua một ít thịt, mọi người phải mua một ít mỡ, càng nhiều mỡ và nước càng tốt!
Những người đến đây xếp hàng sớm, ai mà không muốn mua một cân thịt mỡ mang về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-93.html.]
Chỉ có Khương Tuệ Tuệ, một 'đại ngốc' mới muốn mua xương trâu mang về mà thôi.
Triệu Anh Lai cũng đến để mua thịt, nhưng bà ta đến với một nửa cái chân què.
Phải nói là bà ta cũng khá xui xẻo, còn tưởng rằng con trâu lớn như vậy là do con trai g.i.ế.c chết, bà ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cuối cùng không bắt được gì còn bị Lưu Ái Đệ nói cho một hồi.
Hùng hùng hổ hổ đi xuống núi, nhưng khi sắp đến cửa nhà, không biết chuyện xui xẻo gì đã xảy ra, một chân bà ta giẫm phải một chiếc đinh. Những chiếc đinh chọc thủng đế giày và chọc thủng lòng bàn chân của bà ta. Cũng may bà ta không béo, cũng không giẫm lên một cách mạnh mẽ, nếu như bị người khác mập mạp giẫm lên, chẳng phải sẽ đ.â.m thủng chân hay sao?
Nhưng vết thương thực sự rất đau, m.á.u chảy ra rất nhiều, lòng bàn chân bị đ.â.m đến mức Lâm Hồng Binh phải đưa Triệu Anh Lai đến trung tâm y tế.
Không lâu sau khi bà ta trở về từ trung tâm y tế, sợ Lâm Vĩnh Căn sẽ không mua được miếng thịt tốt, Lâm Hồng Binh thì không có mặt mũi nào đến mua thịt trâu, vì vậy bà ta chỉ có thể vác cái chân đau đến đây mua thịt.
Lúc này, Triệu Anh Lai đang xếp hàng phía sau Khương Tuệ Tuệ, cách tầm hai người, sau khi nghe điều này, bà ta không khỏi cười khẩy vài cái, nói với người đang xếp hàng trước mặt: “Xem này, có giống người đang sống không? Là nhiều tiền quá không có chỗ tiêu hay sao mà lại đi mua xương trâu mang về. May mà Hồng Binh nhà tôi đã từ hôn với cô ta, người như vậy mà ai cưới được thì đúng là gia môn bất hạnh! Vẫn là Thúy Thúy tốt, biết làm việc lại còn biết quán xuyến gia đình..."
Người phụ nữ đứng phía trước có chút xấu hổ, mấy lời này nếu bà ấy nói theo thì cũng không phải mà không nói gì thì cũng không được, Khương Tuệ Tuệ đang đứng trước mặt bọn họ. Mặc dù Triệu Anh Lai đã hạ thấp giọng nói, nhưng nếu cô ấy vẫn nghe được thì sao?
Triệu Anh Lai nói như vậy không phải là cố ý gây sự hay sao?
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của Triệu Anh Lai, Lưu Ái Đệ, người ở gần bọn họ hơn, đã trừng mắt nhìn Triệu Anh Lai một cái.