BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 59
Cập nhật lúc: 2024-09-16 01:44:06
Lượt xem: 110
Thấy Tống Thời Thanh thực sự khó chịu, Khương Tuệ Tuệ vội vàng nói: "Ai nha, anh đừng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không làm gì tôi."
Cô nằm trên vai của Tống Thời Thanh, giọng nói tinh tế và mềm mại, hơi thở nhẹ như bông.
Cô còn không thành thật, có lúc cô cảm thấy lưng của Tống Thời Thanh không thoải mái, phải xoay người để tìm tư thế thoải mái.
Nhưng khi cô vừa động, Tống Thời Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trên lưng anh, áp sát vào cơ thể anh. Trong suốt hành trình hơn mười phút, bình thường anh đi rất nhanh, nhưng bây giờ mỗi bước đi là đều là một loại cực hình.
Ánh trăng chiếu vào hai người, kéo theo một cái bóng dài, dần dần trôi đi càng xa.
.....
May mắn thay, cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Trước một ngôi nhà gỗ nhỏ sắp đổ nát, Tống Thời Thanh đứng yên, làm điệu bộ để Khương Tuệ Tuệ đi xuống: "Xuống đi."
Khương Tuệ Tuệ lè lưỡi, cũng không "được một tấc lại muốn thêm một thước" mà để Tống Thời thanh cõng cô vào nhà, ngoan ngoãn bước xuống đất.
Tống Thời Thanh mở cửa bước vào. Căn nhà tuy dột nát và nhỏ bé, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, nhưng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Thấy Tống Thời Thanh không có ý định giúp đỡ mình, Khương Tuệ Tuệ vội vàng dựa vào trên người anh, bĩu môi ủy khuất mà nói: "Tôi không đi được, anh có thể đỡ tôi đi vào được không?"
Ngay lúc này, cửa phòng chính mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-59.html.]
Cố Diệp Phi
Bà nội Tống nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, định ra ngoài xem Tống Thời Thanh đã về chưa, thì nhìn thấy một cô bé cao ráo, rất ưa nhìn đang đứng bên cạnh đứa cháu trai ngu dốt của mình, cô bé đang nắm lấy tay áo của anh, như thể đang làm nũng, hành động như một đứa trẻ.
Bà Tống vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thằng nhóc hôi hám này vừa ăn cơm lúc chiều còn nói không lấy vợ, bây giờ lại dẫn con gái nhà người ta về nhà? Đây có phải là định tổ chức đám cưới rồi hay không?
Cô gái nhà nào đây? Bà ấy nhất định phải hỏi.
“Thời Thanh, cô gái đứng bên cạnh cháu này là ai, sao không giới thiệu với bà nội một chút.”
Mặc dù bà nội Tống đã ở Nguyệt Phượng Loan được năm năm nhưng bà ấy rất ít ra ngoài và không quen biết nhiều người.
Tống Thời Thanh còn chưa kịp trả lời, Khương Tuệ Tuệ đã tự giới thiệu trước: "Bà ơi, cháu tên là Khương Tuệ Tuệ, bà có thể gọi cháu là Tuệ Tuệ, cháu cũng đến từ xã Nguyệt Phượng Loan."
Giọng nói của cô thánh thót giống như tiếng hát của chim sơn ca ở trên núi, tuy rằng lớn lên có chút quá mức xinh đẹp nhưng cách nói chuyện và hành động lại rất thoải mái và hào phóng, điều đó cũng làm cho người ta yêu thích.
"Này, được rồi, được rồi, Tuệ Tuệ, vào đi, vào ngồi đi." Khuôn mặt tươi cười của bà Tống giãn ra, như thể đã trẻ ra vài tuổi, vội vàng ra hiệu cho Khương Tuệ Tuệ đi vào nhà ngồi xuống.
Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô bị bong gân mắt cá chân, Tống Thời Thanh đã đưa cô đến đây để gặp bà Tống, bà Tống nhanh chóng lấy dầu thuốc trị vết bầm tím ra, bảo Khương Tuệ Tuệ cởi giày ra và xoa bóp cho cô.
Khi xoa rượu thuốc bôi vào vết thương thì cô cảm thấy có hơi nóng rát.
Tay nghề của bà Tống thật sự rất tốt, lúc đầu khi cô cử động còn thấy đau, nhưng sau khi bà Tống xoa xoa vài lần, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy chỗ bị bong gân của bản thân không còn đau nữa.
Nhưng mà không thể lập tức khôi phục ngay được, nghe nói là bị thương gân cốt thì phải trăm ngày mới khỏi được, tuy rằng vết thương nhỏ, nhưng cũng không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, phỏng chừng cô sẽ là một mỹ nhân què thêm vài ngày nữa.
Bà nội Tống cũng giải thích: “Xương cốt không bị thương, cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng hai ngày này cháu cũng nên chú ý, không được làm việc nặng, nếu có việc gì không thể làm được vậy thì bảo Thời Thanh giúp cháu."