BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 555
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:09:35
Lượt xem: 45
Khương Tuệ Tuệ ngáp một cái, lại trèo xuống khỏi người Tống Thời Thanh, ôm lấy người anh, híp mắt tỏ vẻ sắp ngủ, lẩm bẩm nói: “Anh nghĩ là em không biết mệt sao, ngồi xe lâu như vậy mệt lắm, em phải ngủ một giấc trước đã, khi nào tới bữa tối anh nhớ kêu em……”
Cô thật sự mệt cực kỳ, vừa nằm xuống gối là bắt đầu ngủ.
Thật ra cô cũng là người tương đối kén giường ngủ, nhưng vì có Tống Thời Thanh ở bên cạnh cho nên cô cũng yên tâm ngủ hơn.
Đến lúc cô thức dậy, phát hiện màn đã sớm bị Tống Thời Thanh kéo ra, hóa ra là Tống Thời Thanh sợ kéo màn sẽ bị người khác hiểu lầm, nhưng lại sợ cô ngủ không ngon, cho nên anh treo áo khoác trên giường, như vậy có thể chắn được ánh sáng, để cô ngủ ngon hơn một chút.
“Dậy rồi sao?” Tống Thời Thanh ngồi ở mép giường hỏi.
Cố Diệp Phi
“Ừm……” Khương Tuệ Tuệ ừ một tiếng, duỗi thẳng người, dang hai tay hướng về phía Tống Thời Thanh: “Muốn ôm.”
Tống Thời Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn nhìn xem ngoài cửa sổ có ai đang đi qua không, xác định không có người mới ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, kéo cô từ trong chăn ra, còn giúp cô mặc quần áo, xoa xoa khuôn mặt cô, nói: “Mau tỉnh dậy thôi, anh đã nói với mọi người chúng ta sẽ nhóm lửa bên ngoài để ăn dê nướng nguyên con rồi.”
Nghe đến dê nướng nguyên con, Khương Tuệ Tuệ lúc này cũng có chút đói bụng.
Tống Thời Thanh giúp cô mang giày vào, hai người họ ra khỏi ký túc xá.
Tinh thần chuẩn bị của nhóm quân nhân đúng là không thể xem thường, lúc bọn họ ra tới nơi, hết thảy đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, lửa trại đã được nhóm lên, dê nướng nguyên con cũng được treo lên luôn rồi.
Bọn họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, cả đám đều nhiệt tình mời Khương Tuệ Tuệ ngồi bên cạnh lửa trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-555.html.]
Tống Thời Thanh ngồi cùng Khương Tuệ Tuệ cạnh lửa trại, chờ ăn thịt dê nướng, không biết là ai đề nghị muốn ca hát nên lại có người bắt đầu ca hát.
Khương Tuệ Tuệ gõ nhịp, cô tươi cười xán lạn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cô, ngọn lửa rực rỡ lấp lánh trong mắt cô.
Giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời vậy.
Tống Thời Thanh đưa tay nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.
……………………
Động tĩnh ở đội năm khiến các binh lính khác cũng đến đây xem náo nhiệt, đương nhiên, khả năng của Khương Tuệ Tuệ cũng chỉ có hạn, trước mắt cô không có cách nào mời toàn bộ người trong quân khu ăn dê nướng nguyên con, nhưng vừa hay số cam cô mua đến đây đã có đất dụng võ, nếu ai tới xem náo nhiệt thì cô liền phát cho người đó hai quả.
Có người nhìn Khương Tuệ Tuệ, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt, bèn kéo người chiến hữu ngồi bên cạnh, hỏi: “Cậu nhìn vợ của đội trưởng Tống đi, sao tôi lại cảm thấy cô ấy rất giống người yêu của trung đội trưởng chúng ta vậy nhỉ?”
Bị hỏi như vậy xong, người kia cũng hơi hoang mang, họ đều đã nhìn thấy ảnh chụp chung của trung đội trưởng Lâm và người yêu, người trong ảnh và vợ của đội trưởng Tống thật sự giống nhau như đúc, bọn họ tuyệt đối là không nhìn nhầm.
Hai người nhìn nhau, dự tính hỏi chính chủ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Hơn nữa, cách đây nửa năm Lâm Hồng Binh nói phải về kết hôn với người yêu, nhưng sau đó hắn ta quay trở về nói tạm thời không kết hôn nữa, kể từ lúc đó hình như hắn ta đã thay đổi hoàn toàn, không bao giờ thường xuyên nhắc tới người yêu trước mặt bọn họ như trước kia, hắn ta cũng trở nên ít nói hơn hẳn.
Đúng lúc Lâm Hồng Binh vừa từ nhà ăn trở về, hai người chạy tới giữ chặt lấy Lâm Hồng Binh, chỉ vào Khương Tuệ Tuệ ở cách đó không xa, hỏi: “Trung đội trưởng, trung đội trưởng, anh mau nhìn vợ của đội trưởng Tống đi, sao chúng tôi đều cảm thấy cô ấy và người yêu ở quê của anh trông rất giống nhau vậy?”
Lâm Hồng Binh nhìn theo hướng người nọ chỉ, quả nhiên nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang ngồi bên lửa trại, người ngồi bên cạnh chính là Tống Thời Thanh. Dường như cô đang muốn nói gì đó, sau đó Tống Thời Thanh liền lấy tay đặt lên miệng cô, kêu cô giữ im lặng.