BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:07:41
Lượt xem: 41
Cũng may, Tống Thời Thanh đã nhanh chóng tìm được giày, anh lấy giày từ dưới váy ra, lại hôn Khương Tuệ Tuệ một cái thật sâu, sau đó đứng dậy lùi về phía sau hai bước.
Anh giơ giày trong tay lên, tay còn lại lau khô vệt nước trên khóe môi, nhìn Khương Tuệ Tuệ, trong mắt phảng phất có ngân hà, nói: “Tìm được rồi, anh có thể rước em về nhà rồi.”
Khương Tuệ Tuệ nhướng nhướng chân mày, thay đổi dáng ngồi, làm lộ ra đôi chân trần, lắc lư một chút, nâng cằm nói: “Anh còn chưa mang giày cho em.”
Tống Thời Thanh không nói gì, lập tức quỳ một chân xuống, đưa tay phủi phủi chân Khương Tuệ Tuệ hệt như phủi châu ngọc. Cô có làn da sáng bóng, đôi chân vô cùng xinh đẹp, anh cúi người xuống đặt lên mũi chân cô một nụ hôn.
“A….”
Mọi người thét lên chói tai, khung cảnh này thật sự quá lãng mạn rồi, Tống Thời Thanh cũng thật là quá đáng mà!
Tống Thời Thanh mỉm cười, ôn nhu chậm rãi mang giày vào cho cô.
Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng quan sát, đột nhiên nhớ tới lúc cô vừa xuyên không tới đây một ngày, cô kêu Tống Thời Thanh mang giày cho cô, nhưng Tống Thời Thanh lại không thèm để ý tới cô, hiện giờ, chẳng những anh mang giày cho cô mà còn hôn vào chân cô ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cố Diệp Phi
Cô được Tống Thời Thanh bế lên từ trên giường, rồi bế lên ô tô trong tiếng chúc phúc của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-548.html.]
Ô tô chậm rãi rời khỏi đại đội Hồng Tinh, phía sau là người của đại đội, cô nhìn cha mẹ mình đi theo sau ô tô, họ nhìn cô đi càng lúc càng xa, khoé mắt cô hơi cay cay…
“Không sao đâu, sau này em có thể thường xuyên trở về thăm cha mẹ mà.” Tống Thời Thanh ôm nhẹ vai cô, nhẹ giọng an ủi.
Đêm động phòng hoa chúc, vốn dĩ Thẩm Kiêu Dương muốn đại náo phòng tân hôn, nhưng bị ánh mắt của Tống Thời Thanh dọa cho hoảng sợ bèn phải trở về, mấy anh em bọn họ ở bên ngoài uống rượu, để thỏa mãn ý của Tống Thời Thanh nên đã kêu anh sớm vào phòng tân hôn đi.
Phòng tân hôn được bố trí dựa theo sở thích của Khương Tuệ Tuệ, giờ phút này cô được mở khăn che đầu, trong phòng đều được thắp đèn sáng trưng. Còn Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, sau khi nhìn thấy anh, câu đầu tiên chính là: “Sao còn sớm như vậy mà anh đã lên đây? Đúng lúc, em đang định tính thử một chút xem chúng ta được bao nhiêu tiền mừng, anh lại đây giúp em thống kê đi.”
Tống Thời Thanh nhìn dáng vẻ này của cô thì vừa tức giận vừa buồn cười. Anh đã đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là để chờ đến ngày hôm nay, thế mà cô lại kêu anh đếm tiền sao?
Cũng không phải là Khương Tuệ Tuệ yêu tiền, chẳng qua cô cũng không còn cách nào khác, bà Tống đã nói với cô, số tiền mừng này đều phải được ghi chép lại vào một quyển sổ nhỏ, người ta mừng bọn họ bao nhiêu tiền, tương lai nhà người ta tổ chức hỉ sự, bọn họ đều phải mừng thêm một chút, đó là quan hệ xã giao cơ bản nhất, nếu không nhớ kỹ thì đến lúc đó bị nhầm sẽ không hay.
Khương Tuệ Tuệ nghĩ thầm dù sao bên ngoài cũng còn khách khứa đang dùng tiệc, cho dù đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ thì Tống Thời Thanh cũng không đến mức chờ không kịp, còn sớm như vậy mà đã lo làm cái kia với cô, vì thế cô dứt khoát nhân dịp này sẽ thống kê tiền mừng cưới cùng với Tống Thời Thanh.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp lấy hết mấy cái bao lì xì ra khỏi hộp thì Tống Thời Thanh đã giống như một con sói đói, anh nhào tới bên cạnh cô.
Tống Thời Thanh vươn bàn tay ra, tay của anh phải nói là khá dài và rắn chắc, trước giờ anh làm nông thường hay phơi nắng nên có hơi đen một chút, nhưng thật ra thoạt nhìn thì cũng có một vài chỗ còn trắng.
Anh đã mặc tây trang và đeo cà vạt cả một ngày dài rồi. Bộ trang phục này khi mặc trên người thì còn đỡ, nhưng cà vạt thì lại khiến anh hơi khó thở.