BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 538
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:05:02
Lượt xem: 41
Từ sau khi cha cô ấy qua đời, cô ấy vẫn luôn sống một mình, không ai quan tâm tới, ăn cơm một mình, làm gì cũng đều một mình.
Không ngờ lại có một ngày, có người chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy ăn.
Cô ấy gật gật đầu, nhẹ giọng ‘dạ’ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Vậy trước tiên anh hãy xoay người sang chỗ khác đi, em, em phải mặc quần áo vào trước đã.”
Vốn dĩ Kỳ Huy Hoàng còn định nói cái gì cần nhìn thì anh ấy đều đã nhìn thấy hết rồi, có gì mà phải ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Phương Hoa đúng là đang rất ngượng ngùng, cô ấy không phải là người không biết xấu hổ, thế nên anh ấy không nói gì mà xoay người sang chỗ khác, đợi đến khi cô ấy mặc xong quần áo rồi mới xoay người lại.
Cố Diệp Phi
Nấu cháo trắng thì không đòi hỏi kỹ thuật, nhưng thời gian hoàn hảo nhất là ba tiếng, như vậy gạo sẽ chín nhừ từ từ, cháo trắng mới tốt cho dạ dày.
Như vậy để nấu được chén cháo trắng này Kỳ Huy Hoàng đã phải nấu ít nhất ba tiếng đồng hồ. Gạo được nấu nhừ, độ sền sệt cũng vừa phải, lúc này vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương thật thơm ngon.
Hiện tại đã hơn 9 giờ sáng, ngày thường ở binh đoàn anh ấy có thói quen thức dậy vào lúc 6 giờ sáng. Sau khi thức dậy thì chuẩn bị gạo nấu cháo, nấu đến bây giờ thì gạo cũng đã nhừ, ăn kèm với dưa muối Tạ Phương Hoa tự làm thì cực kỳ ngon.
Tạ Phương Hoa ăn rất thỏa mãn, tối qua thật sự đã khiến cô ấy quá mệt mỏi, cảm giác rất đói bụng, cô ấy ăn hết một chén cháo đầy.
Còn Kỳ Huy Hoàng ngồi đối diện Tạ Phương Hoa, thấy cô ấy ăn chầm chậm, lại hỏi: “No rồi sao? Có muốn ăn thêm một chén nữa không? Trong nồi vẫn còn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-538.html.]
Tạ Phương Hoa đỏ mặt, thật sự ngày thường cô ấy không ăn nhiều như vậy. Chẳng qua là vì tối hôm qua vận động quá sức, hôm nay cô ấy mới đói bụng như thế, vậy nên mới dẫn tới việc ăn hết một chén cháo rồi mà cô ấy vẫn chưa no, cô ấy ‘dạ’ một tiếng, sau đó đưa chén cho anh ấy.
Kỳ Huy Hoàng nhận lấy cái chén, rồi múc thêm cho Tạ Phương Hoa một chén.
Cảm thấy rất hài lòng khi nhìn cô ấy ăn cháo, hỏi: “Em còn đau không?”
Vốn dĩ là lời nói quan tâm tới cô ấy, nhưng lại khiến Tạ Phương Hoa đỏ mặt, chuyện tối qua không nên nhắc tới thì hay hơn, nhắc tới lại khiến cô ấy ngượng ngùng. Cô ấy cắn môi, không lên tiếng nữa thì lại nghe Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Thật sự trong lòng anh rất tôn trọng em, anh cũng có suy nghĩ phải đợi đến khi đăng ký kết hôn với em rồi mới ở bên cạnh em, nhưng chuyện đêm qua thật sự là do bản thân anh không khống chế được……”
“Em đừng giận anh được không? Em cứ yên tâm, anh không phải loại người không có trách nhiệm, thật lòng anh muốn chung sống cùng em cả đời. Anh muốn làm cho em yên tâm, thế nên anh cũng suy nghĩ kỹ rồi, việc anh xin phép cưới em không biết khi nào mới có được sự đồng ý, nhưng chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng trước, em thấy như vậy có được không?”
Đây là cách tốt nhất mà anh ấy có thể nghĩ ra được để Tạ Phương Hoa yên tâm.
Anh ấy có thể thề là anh ấy thiệt tình, nhưng cũng có thể hiểu cho Tạ Phương Hoa, dù sao người ta cũng là một cô gái, chưa hỏi cưới đã trao thân cho anh ấy, dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng phải làm chút chuyện để cô ấy yên tâm thì mới được.
Tạ Phương Hoa dừng việc ăn cháo lại một chút, sau đó gật gật đầu.
Tiếp theo lại thấy Kỳ Huy Hoàng cười ngây ngô vài tiếng, thật sự lúc đầu khi Tạ Phương Hoa biết anh ấy là đội trưởng, trong lòng còn rất sợ anh ấy, lúc anh ấy nghiêm khắc quản giáo những chiến sĩ trong binh đoàn, thật sự trông anh ấy cực kỳ nghiêm khắc, nhưng khi ở bên cạnh cô ấy, trông anh ấy lại rất dễ gần.
Lúc này mới khiến cô ấy trở nên to gan hơn.