BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 53
Cập nhật lúc: 2024-09-16 01:41:24
Lượt xem: 101
Tống Thời Thanh quay đầu lại nhìn cô một cái, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đang tràn đầy vẻ ủy khuất, bàn tay mềm mại không xương nắm lấy góc áo của anh. Đôi môi đầy đặn đỏ thắm đang chu lên, nhìn qua rất khiến người ta đau lòng.
Chẳng qua trong tay cầm cục đá, với dáng vẻ lúc trước cầm cục đá tàn nhẫn đánh Lưu Phú Quý làm cho Tống Thời Thanh biết Khương Tuệ Tuệ không hề yếu đuối như những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
Cô gái nhỏ nhìn qua thì trông có vẻ yếu đuối nhưng thực ra rất hoang dã.
Lưu Phú Quý bị đánh, và nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ trốn sau lưng Tống Thời Thanh, hắn ta tức giận lau vết m.á.u trên đầu.
Không muốn mất mặt trước mặt Khương Tuệ Tuệ, vừa đứng dậy, hắn ta lao về phía Tống Thời Thanh: “Tống Thời Thanh, đồ con cái kẻ phản loạn, mày dám đánh tao, để tao, một nông dân trung lưu nghèo khó, hôm nay dạy cho mày một bài học, đánh c.h.ế.t cũng không tốt cho mày!"
Nhưng mà hắn ta còn chưa đụng đến góc áo của Tống Thời Thanh, liền bị Tống Thời Thanh dùng một chân đá ra xa.
Tống Thời Thanh kéo góc quần áo ra khỏi tay Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng: "Tống... Tống Thời Thanh, cẩn thận một chút..."
Tống Thời Thanh quay sang liếc nhìn cô một cái, nhưng cũng không trả lời. Đi đến trước mặt chỗ Lưu Phú Quý, nghe Lưu Phú Quý hét lên 'đồ con kẻ phản loạn', 'đồ cặn bã', và 'tao sẽ hung hăng bẻ răng mày ra', anh xách hắn ta lên và đ.ấ.m hắn ta một cái, hắn ta có một chiếc răng cửa bị rơi ra.
Cuối cùng, anh hỏi: “Anh đã tỉnh rượu hay chưa?”
Không cần phải nói, Lưu Phú Quý cảm thấy cơ thể mình sắp rã rời sau khi bị đ.ấ.m vài phát, nhưng hắn ta thực sự rất tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-53.html.]
Hắn ta ngây người nhìn Tống Thời Thanh, người lạnh lùng như Diêm vương, và nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, người đang theo dõi tình hình của bọn họ cách đó không xa, bắt gặp ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ, đổi lại là cô trợn tròn mắt xem thường.
Lưu Phú Quý rùng mình run lập cập, nhớ lại những gì bản thân mình đã nói và làm những điều ngu ngốc!
Lúc này tội lưu manh là phải lao động cải tạo, phải bị bắt lại đi xử lí!
Lại nói, Lưu Phú Quý bình thường rất nhát gan, thường có dã tâm nhưng muốn làm gì thì không có gan. Lý do tại sao hắn ta dám làm điều này với Khương Tuệ Tuệ ngày hôm nay là vì hắn ta đã uống nửa cân rượu.
Lúc này đã tỉnh rượu nên tất nhiên là hắn ta sẽ sợ hãi.
Lộc cộc bò dậy khỏi mặt đất, lại quỳ xuống đất và dập đầu với Khương Tuệ Tuệ vài lần: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, em gái Tuệ Tuệ, là lỗi của tôi, tôi không nên làm điều này với cô! Sau này tôi sẽ không dám nữa! Xin hãy thứ lỗi vì tôi là người phạm tội lần đầu và đó là do tôi uống rượu. Hãy tha thứ cho tôi và đừng báo cáo tôi với đại đội trưởng, được chứ?”
Nếu như bị báo cáo, hắn ta nhất định sẽ bị trừng phạt và mang tiếng lưu manh, sau này đừng nói đến việc cưới Khương Tuệ Tuệ, ngay cả cô ngốc ở xã cũng nhất định không muốn gả cho hắn ta!
Hắn ta sẽ phải độc thân cho đến hết đời!
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ không ngờ rằng Lưu Phú Quý lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, vừa rồi hắn ta mắng Tống Thời Thanh một cách trơ trẽn và muốn đánh anh một cách rất liều lĩnh, bây giờ hắn ta lại sợ thành ra như vậy.
Nhưng cuối cùng cô cũng không làm hắn ta khó xử, dù sao Tống Thời Thanh cũng đến kịp thời, huống chi Lưu Phú Quý không chiếm được tiện nghi của cô còn bị cô đánh nên cô cũng không thèm quan tâm hay so đo với hắn ta.
"Quên đi." Khương Tuệ Tuệ xua xua tay, bĩu môi và nói một cách không vui: "Nếu anh biết bản thân mình đã sai thì hãy quên đi, nhưng hãy nhớ những gì anh đã nói hôm nay, nếu anh dám nói những điều không thể giải thích được với tôi trong tương lai, tôi. . . Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."