BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:59:07
Lượt xem: 47
Kỳ Huy Hoàng rất khỏe mạnh, nhấc bổng cả người Tạ Phương Hoa lên, sau đó hung hăng hôn lên môi cô ấy.
Da mặt anh ấy ngày thường thô ráp, râu mọc dài còn chưa kịp cạo. Lúc hôn Tạ Phương Hoa, Tạ Phương Hoa cảm nhận được râu anh ấy cọ vào mặt, có hơi châm chích nhẹ, nhưng cũng không đau.
Anh ấy giống như một con sói đói, còn cô ấy là con mồi trong miệng anh ấy.
Cô ấy cứ chấp nhận như vậy, môi bị mút vào, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau…… Hương vị của anh ấy tràn ngập nơi chóp mũi cô ấy. Tạ Phương Hoa cong nửa thân mình, thở hổn hển, cô ấy cảm thấy như mình sắp không thở nổi nữa…… Cuối cùng thì Kỳ Huy Hoàng cũng buông lỏng cô ấy ra.
Trên môi cô ấy còn vương vấn lại vệt nước, ánh mắt mê ly, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.
Kỳ Huy Hoàng nhìn bộ dạng cô ấy lúc này thì lập tức bật cười sang sảng. Chút nữa anh ấy mà đến xin phép đoàn trưởng, chắc chắn sẽ bị ăn mắng, bây giờ đã nếm thử vị ngon ngọt của cô gái trước mặt rồi, đến lúc đó có bị ai mắng thì cũng không sao.
“Được rồi, cô đi về trước đi, trở về chờ tin tức của tôi.” Kỳ Huy Hoàng nói, nhớ tới chân cô ấy, lại hỏi: “Có thể tự đạp xe về được không? Có muốn tôi đưa cô về không?”
“Không, không cần……” Tạ Phương Hoa sắp bị Kỳ Huy Hoàng làm ngất đi rồi, lúc này vất vả lắm mới dừng lại được, chỉ muốn nhanh chóng trở về, nếu không lại đối mặt Kỳ Huy Hoàng, chỉ sợ cô ấy sẽ phải xấu hổ đến mức chui xuống đất mà trốn mất.
Ai ngờ cô ấy vừa dứt lời, Kỳ Huy Hoàng lại đi qua đẩy xe đạp lại đây, tự mình leo lên xe đạp trước, sau đó vẫy tay với cô ấy, nói: “Đến đây đi, vẫn nên để tôi đưa cô về.”
Tạ Phương Hoa chần chờ: “Nhưng mà như vậy thì anh quay về bằng cách nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-514.html.]
Trở về binh đoàn phải mất đến hai ba tiếng đồng hồ, lúc này mặt trời đang đứng bóng, cô ấy có chút luyến tiếc sợ anh ấy đi như vậy sẽ bị mệt.
“Không sao, tôi có quen biết người ở đại đội khác, đại đội bọn họ sẽ đem máy kéo đến chỗ đại đội cách binh đoàn chúng tôi không xa, đến lúc đó tôi ngồi nhờ máy kéo của bọn họ trở về là được.” Kỳ Huy Hoàng nói, lại vỗ vỗ vào ghế sau, nhìn Tạ Phương Hoa, nâng nâng cằm: “Đến đây nào, mau lên xe đi.”
Cố Diệp Phi
Tạ Phương Hoa cúi đầu, nhoẻn miệng cười cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như thể vừa được ăn kẹo vậy.
Đi đến bên cạnh xe đạp, nhảy lên yên sau, cô ấy vịn tay vào cái đệm bên cạnh, nói: “Xong rồi.”
“Cái gì mà xong, tay còn chưa đặt lên eo tôi mà gọi là xong sao? Nhanh vòng tay qua ôm lấy eo tôi đi, như vậy mới được xem là xong.” Kỳ Huy Hoàng nói, giơ một tay ra giữ chặt lấy tay Tạ Phương Hoa, đặt lên eo mình.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, anh ấy mới đặt chân lên bàn đạp: “Xuất phát.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, Kỳ Huy Hoàng hỏi Tạ Phương Hoa là ông bà nội của Tống Thời Thanh có phải ở đại đội bọn họ hay không, Tạ Phương Hoa nói đúng vậy, đang ở trong nhà cô gái lần trước đến binh đoàn cùng cô ấy. Kỳ Huy Hoàng muốn đến gặp cha mẹ của lão chiến hữu, cho nên đã ghé Cung Tiêu Xã ở binh đoàn mua hai bình sữa mạch nha và một ít điểm tâm. Tạ Phương Hoa cho rằng mấy thứ này đều là để tặng cho nhà họ Tống cho nên cũng không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi về tới nhà, cô ấy mới phát hiện hai bình sữa mạch nha kia có một bình là Kỳ Huy Hoàng cho cô ấy.
Cô ấy sợ nếu từ chối ý tốt của Kỳ Huy Hoàng sẽ khiến Kỳ Huy Hoàng hiểu lầm là cô ấy không muốn tiếp nhận anh ấy, dù sao thì vào thời buổi này, con trai mà thích con gái nhà người ta, nếu mang lễ vật đến mà bị cô gái đó từ chối, vậy thì tám chín phần là cô gái đó không vừa mắt chàng trai ấy rồi.
Vì thế cô ấy đã nhận sữa mạch nha, còn nói phải may cho anh ấy một bộ quần áo, như vậy coi như có qua có lại, trong lòng cô ấy cũng thoải mái hơn chút.