BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:57:23
Lượt xem: 45
Nói xong thì tiếng chuông ‘đinh linh linh’ vang lên, chiếc xe đạp lướt đi như một cơn gió.
Kỳ Huy Hoàng quay đầu lại nhìn Tạ Phương Hoa một cái: “Bắt đầu đi nhé, nắm chặt một chút nếu cô không muốn bị té.”
Nghe vậy, Tạ Phương Hoa vội vàng đưa tay ôm chặt lấy eo Kỳ Huy Hoàng, úp mặt vào lưng anh ấy.
Khi tới binh đoàn, quả nhiên Kỳ Huy Hoàng đưa cô ấy đến trạm y tế trước, mãi cho đến khi bác sĩ nói con rắn cắn cô ấy là loại không có độc, Kỳ Huy Hoàng mới hoàn toàn yên tâm, anh ấy lại đi mua thuốc cho cô ấy, để cô ấy vệ sinh miệng vết thương hàng ngày.
Cuối cùng, Tạ Phương Hoa có thể cầm thuốc và rời đi rồi, chỉ là Kỳ Huy Hoàng lại bị bác sĩ khám bệnh cho Tạ Phương Hoa giữ lại, nói là muốn nói với Kỳ Huy Hoàng chút chuyện.
Tạ Phương Hoa không rời đi mà ở ngoài cửa chờ.
Cửa không được đóng kín, lại còn bị kẹt cửa nữa. Cũng không phải là do cô ấy cố ý nghe lén, chỉ là trong đầu cảm thấy tò mò nên nhìn thoáng qua, kết quả nghe thấy bác sĩ dạy bảo Kỳ Huy Hoàng một trận, nói cậu ấy dùng miệng hút độc là việc làm không đúng, lần sau khi gặp loại chuyện thế này thì nhất định không được phép dùng miệng hút độc ra.
Lần này không có độc là còn may, nếu như có độc, vậy nữ đồng chí bị rắn cắn trên chân, độc tính còn không dễ dàng tản ra như vậy, nhưng anh ấy làm như thế thì thật sự quá nguy hiểm, trực tiếp dùng miệng hút độc, nếu độc tố thông qua miệng đi vào trong thân thể, đến lúc đó người nghiêm trọng ngược lại là anh ấy mới đúng!
Lúc đầu Kỳ Huy Hoàng còn khiêm tốn lắng nghe, nhưng bác sĩ thật sự càng nói càng quá đáng, anh ấy có chút khó chịu, nói: “Được rồi, được rồi lão Trương, tôi biết rồi, tôi thật sự biết rồi, nếu lần sau còn gặp phải tình huống thế này tôi bảo đảm không dùng miệng hút, có được chưa? Ở bên kia tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cũng không đợi bác sĩ Trương đáp lời, Kỳ Huy Hoàng vội vã mở cửa như chạy trốn, trực tiếp đi ra ngoài.
Cố Diệp Phi
Đúng lúc Tạ Phương Hoa đang ở cửa nghe bọn họ nói chuyện, cô ấy thấy một người ngày thường nhìn rất nghiêm túc lại có khí chất như đội trưởng Kỳ, ấy thế mà khi bị bác sĩ dạy bảo, vẫn luôn miệng nói bản thân biết sai rồi, còn giơ tay vò đầu, trông bộ dạng thật sự là quá buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-510.html.]
Cô ấy không thể bật cười thành tiếng, sợ bị người bên trong nghe thấy, còn cố ý đưa tay bịt miệng.
Đúng lúc này, Kỳ Huy Hoàng chạy từ bên trong ra, đúng lúc đụng phải cô ấy.
“A……” Tạ Phương Hoa ôm lấy cái mũi bị đụng trúng, trong lòng kêu rên, cái tên đội trưởng Kỳ này sao lại có thân hình cứng như tường vậy chứ, suýt chút nữa đã làm gãy cái mũi của cô ấy rồi.
Chỉ là cô ấy không dám nhiều lời, chỉ có thể xoay đầu đi, làm bộ như mình chưa nghe thấy gì.
Làm gì có chuyện Kỳ Huy Hoàng không biết cô ấy ở đây nghe lén? Trong lòng thầm mắng một tiếng lão Trương cũng thật là, để lúc khác lải nhải nói anh ấy không tốt không được hay sao, một hai cứ phải là lúc này, giờ thì hay rồi, bị Tạ Phương Hoa nhìn thấy hết rồi, nói không chừng bây giờ cô ấy đang cười chê trong lòng.
“Cô còn chưa đi sao?” Kỳ Huy Hoàng lách sang đề tài khác mà hỏi.
“Vừa rồi tôi mới bôi thuốc, cảm giác đã khá hơn nhiều.” Tạ Phương Hoa cũng hiểu ý, không nói gì về việc Kỳ Huy Hoàng bị bác sĩ Trương ‘giáo huấn’ nữa.
“Vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, như vậy đi, số quần áo đó cô giao cho ai, cô nói tên đi rồi tôi đưa đi cho.” Kỳ Huy Hoàng nói.
Tạ Phương Hoa ngẩng đầu nhìn anh ấy, lại có chút ngượng ngùng: “Như vậy có phải làm phiền anh quá rồi không? Tôi có thể……”
Cô ấy còn chưa nói xong thì bao quần áo trong tay đã bị Kỳ Huy Hoàng lấy mất, anh ấy nhìn nhìn vào tờ giấy bên trong có viết tên và kiểu dáng, nói: “Tờ giấy này là viết người cần giao đúng không? Tôi biết rồi.”
Anh ấy làm việc nhanh gọn, không đợi Tạ Phương Hoa phản ứng lại, người đã đi xa rồi. Đi đến chỗ cua quẹo, quay đầu lại nhìn Tạ Phương Hoa nói: “Bệnh viện người đến người đi đều là người bệnh, đừng để bản thân bị lây bệnh, đi thôi, tôi đưa cô đến văn phòng tôi trước, cô cứ ở trong văn phòng chờ tôi.”