BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:56:54
Lượt xem: 21
Anh ấy lại tiếp tục mân mê vài cái, dùng tay cầm chân bàn đạp xoay vài vòng, quả nhiên là có thể khởi động lại.
Anh ấy suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Kỳ thật con người cũng giống như vậy, không nhất định cứ mới là tốt, nói không chừng cũ lại càng tốt, cũng không dễ bị rớt dây xích nữa đâu.”
Tạ Phương Hoa làm bộ nghe không hiểu ý anh ấy muốn nói gì, cô ấy nhặt túi quần áo lên đặt lên yên sau xe đạp.
Kỳ Huy Hoàng là người thẳng tính, cũng không muốn giấu diếm, dứt khoát trực tiếp hỏi cô ấy: “Chuyện lần trước tôi nói cô suy xét, cô suy xét như thế nào rồi?”
Tạ Phương Hoa cắn cắn môi.
Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Cô đừng khẩn trương, trong lòng cô nghĩ sao thì cứ nói, cô có nói không hay tôi cũng không phê bình cô đâu.”
Cố Diệp Phi
Tạ Phương Hoa cảm thấy anh ấy không thể hiểu được, tự dưng lại hỏi đến chuyện kêu cô ấy suy xét, vấn đề là cô ấy căn bản không biết rốt cuộc anh ấy muốn cô ấy phải suy xét cái gì?
Chuyện ngày hôm đó nếu nói toạc ra thì không phải một cô gái như cô ấy mới là người chịu thiệt hay sao? Cô ấy còn chưa bám lấy anh ấy đòi hỏi phải chịu trách nhiệm, vậy thì tại sao anh ấy cứ ép buộc cô ấy phải suy xét.
Chỗ mắt cá chân cô ấy vẫn còn đau, thời tiết lại nóng bức, nếu không phải Kỳ Huy Hoàng giúp cô ấy sửa xe đạp thì chắc là cô ấy sẽ bực đến phát điên mất. Cô ấy trả lời với vẻ tức giận: “Anh cứ nói muốn tôi suy xét rồi lại suy xét, rốt cuộc anh kêu tôi suy xét cái gì? Có cái gì hay ho mà phải suy xét? Tôi không muốn suy xét.”
Dù là con thỏ thì đến lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người, cô ấy lại không phải là cấp dưới của anh ấy, hà cớ gì cứ luôn nói chuyện với cô ấy với giọng điệu của một lãnh đạo, cô ấy mắc nợ anh ấy hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-508.html.]
“Cô!” Kỳ Huy Hoàng bị lời nói của Tạ Phương Hoa làm cho tức giận mất rồi.
Anh ấy hít thở sâu mấy hơi, đi qua đi lại vài bước, lúc này mới cắn răng nói: “Tôi chờ một câu trả lời của cô nửa tháng trời, thế mà cô lại nói như vậy…… Đúng là muốn khiến tôi tức c.h.ế.t mà. Được rồi, cô không muốn thì tôi cũng không ép buộc cô, cô cho rằng lâu như vậy rồi mà tôi không có vợ là vì không tìm được ai hay sao? Đó là do tôi không muốn tìm mà thôi, cô đừng nghĩ không có ai muốn lấy tôi……”
Hình như muốn giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng nên anh ấy đã nói hai câu như thế.
“Được rồi, cô lên xe đi.” Vốn dĩ Kỳ Huy Hoàng định tự mình đạp xe chở Tạ Phương Hoa đi, thế nhưng cô ấy đã nói quá rõ ràng, không chút khách sáo, lại không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho anh ấy, hiển nhiên là không hề có một chút ý tứ nào với anh ấy.
Nói thật, trong lòng Kỳ Huy Hoàng cũng rất buồn bực, anh ấy vẫn luôn cảm thấy bản thân có điều kiện khá tốt, không hút thuốc lá, không tiêu tiền hoang phí, cũng không thường xuyên uống rượu, tính tình có hơi nóng nảy một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại đàn ông ra tay đánh phụ nữ, nếu có gia đình, chắc chắn sẽ để cho vợ quản lý tiền bạc hết.
Anh ấy chủ động nói với cô ấy những lời đó, mà cô ấy lại coi thường anh ấy.
Tính đi tính lại, thấy bản thân không thể tiếp tục chịu mất mặt, Kỳ Huy Hoàng xoay người muốn rời đi.
Nhưng anh ấy vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng rên siết của Tạ Phương Hoa. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ mắt cá chân Tạ Phương Hoa có hai vết m.á.u thật nhỏ, anh ấy liếc mắt nhìn một cái đã nhìn ra là bị rắn cắn.
Lúc này anh ấy bất chấp mọi thứ, nhanh chóng xoay người lại khẩn trương hỏi Tạ Phương Hoa: “Cô bị rắn cắn sao? Là rắn gì cắn cô? Có độc hay không? Bị rắn cắn mà cô không biết nói với tôi sớm hơn một chút hay sao?”
Anh ấy hỏi liên tiếp mấy câu, có thể nhìn ra được anh ấy đang rất sốt ruột.
Kỳ thật lúc này Tạ Phương Hoa cũng rất ngốc, cô ấy nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ngũ quan cân đối, ngoài việc mặt mũi có hơi tối sầm lại một chút thì thật sự trông cũng khá đẹp trai.