BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:56:39
Lượt xem: 20
Từ trước đến nay ngoại trừ hai lần đi chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng ra thì cô ấy không có chạy xe đạp nào khác, thế nên cô ấy cũng không hiểu biết nhiều về máy móc của xe đạp cho lắm, không biết phải sửa như thế nào.
Lúc này vừa phải mang theo một bao quần áo mới may mà xe lại còn bị hư giữa đường, thời tiết thì nóng như lửa đốt, cô ấy chỉ có thể chậm rãi đẩy xe đạp từ từ đi về phía trước, đến bên một thân cây to.
Con đường này thường xuyên có người qua lại, nói không chừng chút nữa sẽ có người biết sửa xe đạp.
Tạ Phương Hoa bận nghĩ một hồi mà lại không chú ý tới, bên chân cô ấy có một con rắn màu xanh đậm đang nằm cuộn tròn, chắc là nó đang nghỉ tạm dưới bóng cây. Tạ Phương Hoa đột nhiên xuất hiện đã quấy nhiễu tới con rắn này, tính tình loài rắn vốn dĩ đã dữ tợn và độc ác, khi bị công kích nó lại càng dữ hơn nữa.
Con rắn kia duỗi cái đầu dài và há to miệng, nhắm thẳng tới mắt cá chân của Tạ Phương Hoa mà hung hăng cắn xuống.
Cố Diệp Phi
“A……” Cảm giác đau đớn khiến Tạ Phương Hoa thét lên chói tai, cô ấy nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, chỉ kịp thấy một con rắn màu xanh đậm bò sột soạt qua đám lá cây, từ từ biến mất. Còn ở mắt cá chân cô ấy để lại hai dấu răng thật nhỏ.
Con rắn này nếu không có độc thì còn may, nhưng nếu có độc thì phải nhanh chóng đến sở y tế chích ngừa mới được.
Chỉ là bây giờ Tạ Phương Hoa cũng khó mà nhấc chân lên nổi dù chỉ là một bước.
Ngay lúc Tạ Phương Hoa không biết nên làm thế nào cho phải thì đằng trước đột nhiên có tiếng động: “Mọi người giữ chặt một chút, sau khi đem mấy thùng xăng này về binh đoàn chúng ta thì năng suất làm việc sẽ tăng cao, mọi người cũng sẽ được nhẹ nhàng hơn một ít.”
“Được rồi!” Tiếp theo sau đó chính là tiếng của một nhóm thanh niên trẻ tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-507.html.]
Tạ Phương Hoa cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, hình như cô ấy đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đợi đến khi bọn họ tới gần, cô ấy mới phát hiện ra người đi đầu kia là Kỳ Huy Hoàng.
Kỳ Huy Hoàng nhìn thấy Tạ Phương Hoa thì cũng sửng sốt. Nhưng sau khi phát hiện bên cạnh cô ấy còn có chiếc xe đạp và một bao quần áo thì liền hiểu ra cô ấy đến binh đoàn để giao quần áo.
Mấy ngày nay không biết có phải Tạ Phương Hoa cố ý trốn tránh anh ấy hay không mà đã mười ngày liên tiếp rồi đều là Khương Tuệ Tuệ tới binh đoàn giao quần áo. Khó khăn lắm mới đến phiên Tạ Phương Hoa tới một lần như vậy, anh ấy nhất định phải hỏi rõ ràng mới được, rốt cuộc cô ấy có suy xét lại cẩn thận hay chưa.
“Các người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ tới.” Kỳ Huy Hoàng ra lệnh cho mấy chiến sĩ binh đoàn.
Lúc những người đó rời đi còn lưu luyến từng bước, thì thầm bàn luận xem đội trưởng của bọn họ và nữ đồng chí kia rốt cuộc là có quan hệ gì.
Đợi đến khi những người đó đi rồi, Kỳ Huy Hoàng mới đến gần Tạ Phương Hoa, hỏi: “Đến binh đoàn giao quần áo sao?”
“Ừ.” Tạ Phương Hoa căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Huy Hoàng, chỉ cắn môi cúi đầu, nhẹ giọng trả lời.
“Ngẩng đầu lên đi, nhìn tôi mà nói chuyện.” Kỳ Huy Hoàng không thể chấp nhận bộ dạng này của Tạ Phương Hoa, giọng điệu anh ấy có chút nghiêm túc như đang ra lệnh.
Ngày thường anh ấy đã quen ra lệnh với các binh sĩ cấp dưới, thế nên lúc này nói chuyện với Tạ Phương Hoa, anh ấy cũng không tự giác được mà dùng giọng điệu đó, chỉ là sau khi nhận ra thì từ tốn nói: “Vậy tại sao cô lại không tiếp tục đi?”
Tạ Phương Hoa ngẩng đầu lên, nói: “Xe hỏng rồi, không chạy được nữa.”
Cô ấy vừa nói xong thì Kỳ Huy Hoàng nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét chiếc xe đạp, đối với phương diện này thì anh ấy rất lành nghề, chỉ trong chốc lát đã phát hiện ra vấn đề, nói: “Xe hư nhưng thật ra không hư, chỉ là xe mới thì thường có tật xấu, dây xích xe này còn mới quá, đợi chạy được một thời gian lâu rồi thì sẽ càng dùng càng tốt, cũng sẽ không phát sinh tình trạng như hôm nay.”