BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 464
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:39:29
Lượt xem: 35
Mặc dù ở thời đại này có thể tham gia quân đội là một loại vinh dự hàng đầu, nhưng đối với Khương Tuệ Tuệ thì tiền vẫn thực tế hơn nhiều.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Thẩm Kiêu Dương, Thẩm Kiêu Dương hết lần này đến lần khác gọi cô là 'chị dâu', cô thực sự không nỡ từ chối.
Nói đến cùng cũng chỉ là giúp một việc thôi mà? Trước đây cô cũng từng giúp qua nhiều người, sau khi suy nghĩ một chút, Khương Tuệ Tuệ vẫn gật gật đầu đồng ý.
“Nếu như biểu diễn thì có thể, nhưng không cần gia nhập vào binh đoàn nghệ thuật đâu, con người tôi đã quen lười biếng, không chịu được sự quản lí của quân đội. Nhưng tôi có chuyện muốn nói trước, tuy đã đồng ý với anh, chỉ là nếu như là tiết mục mà tôi không biết thì tôi sẽ không hát, dù cho có thương lượng thì cũng không giúp được gì đâu." Khương Tuệ Tuệ nói.
Thật trùng hợp, vừa lúc Khương Tuệ Tuệ có thể hát tiết mục đơn ca.
Bởi vì hậu trường là nơi chuẩn bị, lại có rất nhiều lính nữ biểu diễn văn nghệ, Thẩm Kiêu Dương dẫn theo quá nhiều người đến đó thì sẽ không tốt, cho nên Thẩm Kiêu Dương chỉ mang theo Khương Tuệ Tuệ vào hậu trường.
Về phần Tống Thời Thanh và Tạ Phương Hoa, bọn họ đang đợi ở phía trước, vừa hay có thể ở đó để chiếm chỗ cho mọi người.
"Tuệ Tuệ, nếu em không muốn đi cũng không sao, anh sẽ nói với Thẩm Kiêu Dương." Tống Thời Thanh nhỏ giọng thì thầm vào tai Khương Tuệ Tuệ.
Anh sợ Khương Tuệ Tuệ đồng ý vì Thẩm Kiêu Dương là bạn của anh nên cô ngại không dám từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-464.html.]
Khương Tuệ Tuệ lắc đầu, nói: "Không có việc gì, em sẽ đi cùng anh ấy vào hậu trường xem trước."
Trên thực tế, cô đồng ý với Thẩm Kiêu Dương để cứu hiện trường, tuy là có lý do Thẩm Kiêu Dương là anh em tốt của Tống Thời Thanh, nhưng cũng có lý do khác. Cô đã học múa và thanh nhạc từ khi còn nhỏ, khi còn nhỏ cô đã tham gia rất nhiều buổi biểu diễn, giành được rất nhiều giải thưởng, xuất hiện trên sân khấu nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện trên sân khấu vào những năm thập niên 70.
Trong lòng cô dù ít dù nhiều cũng muốn đi thử một lần, sau này nói không chừng sẽ trở thành một đoạn ký ức quý giá.
"Vậy thì được, anh và thợ may Tạ sẽ ở đây đợi em." Tông Thời Thanh thấy vẻ mặt của Khương Tuệ Tuệ rất thoải mái và nhẹ nhàng nên cũng không nói thêm gì nữa.
Ngược lại, Tạ Phương Hoa thực sự rất mong chờ được nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ biểu diễn trên sân khấu, khi cô ấy biết Khương Tuệ Tuệ sẽ biểu diễn thay cho Diệp Mạn Đình, cô ấy tỏ ra phấn khích lôi kéo Khương Tuệ Tuệ, nói: "Tuệ Tuệ, đến lúc đó cô nhất định không được khẩn trương, tôi và thanh niên trí thức Tống ở dưới khán đài đều sẽ cổ vũ cho cô."
Mặc dù cô ấy đã quen biết Khương Tuệ Tuệ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe thấy Khương Tuệ Tuệ ca hát, cô ấy rất mong chờ.
"Ừm, tôi biết rồi." Khương Tuệ Tuệ mỉm cười với Tạ Phương Hoa, cô cũng không phải là người dễ bị luống cuống. Trước kia mỗi khi thi đấu, các thí sinh khác đều run sợ hoặc liên tục đi vệ sinh trước khi lên sân khấu, riêng cô thì luôn ngồi im chờ đợi.
Cố Diệp Phi
Đi theo Thẩm Kiêu Dương vào hậu trường, Thẩm Kiêu Dương gọi hai nữ lính văn nghệ lúc nãy lại, chỉ vào Khương Tuệ Tuệ, nói: “Cô ấy chính là người mà tôi đã nói có thể thay thế Diệp Mạn Đình để lên sân khấu biểu diễn.”
Hai nữ lính văn nghệ vốn dĩ đã chuẩn bị tốt cho việc vạch trần lời nói dối của nữ thanh niên trí thức này ở trước mặt Thẩm Kiêu Dương rồi, còn dám nói là có thể hát hay hơn Diệp Mạn Đình để thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu Dương, nhưng quái lạ thật, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, cả hai người họ đều rất kinh ngạc.
Khương Tuệ Tuệ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc dài buông xõa, để lộ gò má sáng như ngọc. Khuôn mặt của cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, thực sự có cảm giác môi không bôi son mà vẫn đỏ, lông mày không kẻ mà vẫn đậm.