BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:30:33
Lượt xem: 47
Một lời đánh thức người trong mộng, Thẩm Kiêu Dương sực tỉnh lại, nhanh chóng đi lên bờ, mặc áo khoác xong mới phát hiện ra Tống Thời Thanh đã mặc quần áo của mình.
Anh ấy che chiếc quần lót ướt đẫm của mình lại, nhìn Tống Thời Thanh mà đầu hàng: “Anh Thời Thanh…”
Cuối cùng, Tống Thời Thanh vẫn trả lại chiếc quần cho Thẩm Kiêu Dương.
Hai người nằm trên cỏ, đợi quần áo khô ráo rồi mới đi về. Cũng may quần áo mùa hè tương đối mỏng, phơi nắng một chút là sẽ khô.
Hai người gối tay nằm trên cỏ, từ khi chính sách ‘lên núi xuống thôn quê’ ra đời, Thẩm Kiêu Dương đến binh đoàn làm chiến sĩ, còn Tống Thời Thanh thì được đưa xuống xã Nguyệt Phượng Loan.
Tuy hai người ở cách nhau không quá xa nhưng cũng không có nhiều cơ hội để gặp nhau, đã lâu lắm rồi mới được nằm thoải mái trên bãi cỏ như bây giờ.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một tia lành lạnh.
Thẩm Kiêu Dương quay lại nhìn Tống Thời Thanh, hỏi: "Anh Thời Thanh, anh nghĩ người đồng chí nữ vừa rồi như thế nào? Cô ấy là ca sĩ chính của binh đoàn nghệ thuật. Giọng hát của cô ấy thực sự là rất tuyệt vời, cô ấy hát rất hay."
Nói thật, Tống Thời Thanh căn bản là không để ý đến cái đồng chí nữ kia, anh không nhìn xem dáng vẻ cô ấy như thế nào, cũng không để ý thanh âm có hay hay không.
Nhưng anh cảm thấy rằng không ai có giọng hát hay hơn Tuệ Tuệ.
Khi Tuệ Tuệ nói chuyện, giọng nói của cô mềm mại như sáp, tinh tế và ngây thơ, đó là giọng nói hay nhất mà anh từng nghe. Nó giống như một tiếng chuông, rõ ràng và lanh lảnh, giống như một con chim vàng anh hót trong núi...
Tống Thời Thanh lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ nó rất bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-443.html.]
Thẩm Kiêu Dương đột ngột ngồi dậy, hỏi: "Bình thường sao? Không lẽ anh đã từng nghe thấy giọng ai khác hay hơn rồi à?"
Tống Thời Thanh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nói: "Ừ."
Cố Diệp Phi
"Là ai vậy?" Thẩm Kiêu Dương bắt đầu có hứng thú, anh ấy thật sự không tin là sẽ có người có giọng hát hay hơn Diệp Mạn Đình.
Tống Thời Thanh nói: "Chị dâu tương lai của cậu."
Thẩm Kiêu Dương vốn dĩ đã nghĩ kĩ rồi, nếu ai đó nói rằng có người có giọng nói hay hơn Diệp Mạn Đình, anh ấy sẽ không phục, cho dù người nói điều này là Tống Thời Thanh, người mà anh ấy tôn trọng nhất. Anh ấy cũng định đợi Tống Thời Thanh kể về người này, nhất định phải so người này với Diệp Mạn Đình xem giọng nói của ai hay nhất.
Nhưng trăm triệu lần anh ấy cũng không ngờ rằng điều mà Tống Thời Thanh thốt ra lại là "chị dâu tương lai của cậu".
Thẩm Kiều Dương trợn tròn mắt, sau đó sắc mặt thay đổi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác: "Anh Thời Thanh, anh đã tìm được bạn đời rồi sao? Là người ở đâu vậy? Người đó lớn lên đẹp hay không đẹp? Anh cũng không coi trọng người anh em này rồi, tìm được đối tượng thì cũng nên mang đến đây giới thiệu cho người anh em này quen biết qua một chút chứ, nhưng anh vẫn luôn là người có mắt nhìn xa xăm, chị dâu tương lai của tôi nhất định là người rất ưa nhìn…”
Thẩm Kiêu Dương ngồi trên cỏ, vừa nhổ cỏ vừa nói.
Tống Thời Thanh phát ra tiếng "ừm" từ giọng mũi, đáp lại: "Rất đẹp."
Tống Thời Thanh càng nói lời này, Thẩm Kiều Dương càng cảm thấy khó chịu. Anh ấy ném tất cả cỏ nhổ được trên tay đi, nói: "Vậy thì tôi phải nhanh lên. Anh đã hơn tôi về mọi thứ kể từ khi anh còn là một đứa trẻ, bây giờ anh đã tìm được một người bạn đời trước tôi. Ít nhất là về vấn đề sinh con, tôi phải đi trước anh mới được…”
Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Kiêu Dương cũng rất vui khi biết rằng Tống Thời Thanh đã có người mình thích, những gì anh ấy nói chỉ là một trò đùa giữa những người bạn thân với nhau. Tất nhiên, nếu anh ấy thực sự có thể đánh bại Tống Thời Thanh trong việc sinh con thì càng tốt.
Tống Thời Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy là cậu đã có người mình thích đúng không?"
“Đúng vậy.” Nói đến việc này, Thẩm Kiêu Dương lại hào hứng nói: “Là người vừa rồi tôi vừa mới nói với anh, cô ấy tên là Diệp Mạn Đình, tôi sớm đã để ý đến cô ấy rồi, chỉ là không biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ như thế nào.