BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:29:07
Lượt xem: 61
"Vâng ạ, ông nội. Sau khi cháu đến binh đoàn, ông và bà nội ở nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé." Tống Thời Thanh nói.
“Cháu không cần lo lắng cho ông bà, ông bà ở đây sống rất tốt.” Bà nội Tống vội vàng nói.
Phương Quế Chi cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Tống, đừng lo lắng, ông bà cháu ở nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu, nếu có chuyện thì chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
Sống trong nhà họ Khương thực sự là một điều tốt. Ít nhất là khi Tống Thời Thanh đến binh đoàn, ông bà anh vẫn được người nhà họ Khương để ý hộ, Tống Thời Thanh cũng yên tâm.
Đã gần đến lúc Tống Thời Thanh phải đi rồi.
Anh nhìn thoáng qua căn phòng của Khương Tuệ Tuệ lần cuối, thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuệ Tuệ lộ ra qua khe cửa khi cánh cửa được đẩy ra, hai người nhìn nhau. Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay với anh, nói bằng khẩu hình miệng: “Tạm biệt, phải nhớ đến em.”
Anh gật gật đầu.
Anh sẽ nhớ cô, không chỉ ba lần một ngày, anh sẽ nghĩ về cô mười lần, một trăm lần.
Ngoại trừ Đàm Thiên Vĩ và Trương U, tất cả những thanh niên trí thức ở xã Nguyệt Phượng Loan đều cùng nhau đến binh đoàn, từ xã Nguyệt Phượng Loan đến binh đoàn mất khoảng hai hoặc ba giờ.
Sau khi đến binh đoàn, mọi người lần lượt xếp hàng theo hiệu lệnh, người hướng dẫn đứng ở hàng đầu dặn dò một số điều cần chú ý khi vào binh đoàn.
Rất nhiều thanh niên trí thức ở đây đều đã từng đến binh đoàn trợ giúp nên cũng không có nhiều điều cần giải thích, chủ yếu là nói qua với những người lần đầu tiên đến binh đoàn giúp đỡ như Tống Thời Thanh.
Bọn họ cần phải cắt lúa mì trong binh đoàn, sau khi thu hoạch lúa mì, bọn họ phải trồng lúa nước, sau khi cấy lúa xong, bọn họ có thể trở về xã của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-440.html.]
Tuy là binh đoàn nhưng những thanh niên trí thức đến đây vẫn phải làm công việc đồng áng như bao người khác. Điều tốt là lương của bọn họ cao và chế độ đãi ngộ tốt, lương của những thanh niên trí thức được xếp vào nhóm có lương tốt, được nhận mười nhân dân tệ một tháng nếu làm tốt, thanh niên trí thức nào làm không tốt thì cũng đựoc nhận tiền nhưng chỉ được nhận hai, ba nhân dân tệ thôi, nhưng binh lính của binh đoàn có thể được nhận bốn mươi, năm mươi nhân dân tệ là chuyện thường.
Quần áo, vật dụng nhu yếu phẩm hàng ngày,... đều do binh đoàn phát cho, thỉnh thoảng còn có thể ăn một bữa thịt.
Những thanh niên trí thức đến đây giúp đỡ đều nhảy vào để xếp hàng, ước gì có thể giúp đỡ lâu một chút, tốt nhất là đừng quay lại xã nữa.
………
Sau khi người hướng dẫn sắp xếp chỗ ở cho mọi người, bảo mọi người giải tán, hôm nay bọn họ có thể đi dạo xung quanh và tìm hiểu sơ qua về môi trường, bọn họ sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai.
Ngay khi đội ngũ bắt đầu giải tán, Tống Thời Thanh đã bị vỗ vai từ người phía sau.
Tống Thời Thanh không cần quay lại cũng đoán được ai đang vỗ vai mình. Ngoại trừ Thẩm Kiêu Dương thì còn có thể là ai?
Quả nhiên là Thẩm Kiêu Dương mặc áo sơ mi trắng, tóc chải chia ngôi ba bảy, thậm chí còn dùng keo để định hình, ăn mặc rất bảnh bao. Thẩm Kiêu Dương đã thích ăn diện từ nhỏ rồi, luôn chú ý đến ngoại hình của bản thân, đương nhiên cũng rất ưa nhìn, ít nhất là trước khi Tống Thời Thanh đến, Thẩm Kiêu Dương đã là một thành viên nổi tiếng của binh đoàn rồi.
Nhưng sau khi Tống Thời Thanh đến thì cũng không thể nói như vậy nữa.
Nhìn thấy Tống Thời Thanh, trên mặt anh ấy tràn đầy vui mừng, vỗ vai anh còn chưa đủ, thậm chí còn ôm Tống Thời Thanh một cái, nói: "Anh Thời Thanh, sao anh lại tới đây? Anh có thể tới đây thật sự là tốt quá!"
Cố Diệp Phi
Dưới sự nhiệt tình của Thẩm Kiêu Dương, Tống Thời Thanh khẽ cau mày, gần như vô hình lùi lại một bước, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kiêu Dương.
Trước đây anh không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ kể từ khi anh ôm Khương Tuệ Tuệ, anh không muốn ôm bất cứ ai khác ngoài Khương Tuệ Tuệ nữa.