BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:27:09
Lượt xem: 46
Tại sao cô lại đến đây một lần nữa?
"Tại sao em lại đến đây?" Tống Thời Thanh tùy ý đút đèn pin vào túi quần, đi đến bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, đưa tay về phía cô.
Khương Tuệ Tuệ nhăn cái mũi lại, đưa tay vào lòng bàn tay của Tống Thời Thanh một cách rất tự nhiên, lại nhét chiếc túi nhỏ mà cô đang mang vào cái tay bên kia của anh.
Giọng điệu tinh tế ngây thơ: "Em nhớ anh, sợ anh canh giữ một mình vào ban đêm sẽ nhàm chán, lại sợ anh sẽ đặc biệt nhớ em, cho nên không cần anh nói, em liền tự mình đi đến đây rồi này."
Giống như một đứa trẻ đang đợi người lớn khen ngợi vậy.
Hừm, Tống Thời Thanh luôn nói rằng cô không ngoan, nhưng cô rõ ràng cảm thấy rằng bản thân cô là người ngoan nhất.
Tống Thời Thanh nhìn không chớp mắt cô gái nhỏ thân yêu trước mặt, không vội vàng đáp lại lời cô nói. Thay vào đó, anh đưa tay ra và nhéo nhéo lòng bàn tay cô, như vậy thì mới nhanh chóng sưởi ấm cho bàn tay hơi lạnh của cô được.
Giọng nói của anh khàn khàn, anh bày tỏ ý cười trong ánh mắt: "Tuệ Tuệ của anh là ngoan nhất."
Khương Tuệ Tuệ hếch cằm lên, ý muốn nói với anh rằng đó là lẽ đương nhiên rồi.
Nhưng có lẽ là cô đã vui mừng quá sớm rồi, bởi vì Tống Thời Thanh đã nói: "Nhưng mà tấm lòng của em như vậy là được rồi, trời bên ngoài lạnh lắm, em vừa mới bị cảm lạnh nên không thể bị lại một lần nữa được, như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ, nghe lời anh mà mau về nhà đi, anh chỉ ở lại một đêm thôi, đợi em tỉnh ngủ là anh sẽ về nhà."
“Lần trước không phải là anh đã nói với em, chờ sau khi thu họach lúa mì xong anh sẽ dẫn em vào trong huyện thành chơi hay sao? Tối nay em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh đưa em đến đó có được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-433.html.]
Tống Thời Thanh nhẹ giọng dỗ dành, Khương Tuệ Tuệ mặc ít quần áo nên tay cô rất lạnh.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ bắt đầu giở trò, bất kể Tống Thời Thanh nói gì, cô nhất quyết phải ở lại với Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh mà dỗ dành cô thì cô sẽ càng làm nũng với anh.
Cô lắc lắc ống tay áo của Tống Thời Thanh, nói: "Em đã rất khó khăn mới lẻn ra ngoài được. Khi em đến đây, anh không bảo em ngồi xuống mà lại đuổi em đi. Sao anh có thể như vậy? Hay là anh không hề nhớ em dù chỉ một chút có đúng không? Nói cho em biết đi, có phải là anh không nhớ em đúng không?"
Cô giở trò bắt anh phải trả lời.
Tống Thời Thanh bất đắc dĩ thở dài: "Anh nhớ em."
Cho dù bọn họ có thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng anh vẫn nhớ cô. Anh không thể khống chế được mà luôn nghĩ đến cô, nghĩ đến việc cô cư xử như một đứa trẻ với anh, thậm chí còn nghĩ đến dáng vẻ chơi xấu của cô nữa.
Cố Diệp Phi
“Chính là như vậy rồi.” Trên mặt Khương Tuệ Tuệ nở nụ cười, chỉ chỉ vào cái túi trong tay Tống Thời Thanh, nói: “Hơn nữa em còn mang theo một ít đồ tốt đến đây, chúng ta có thể nhóm lửa, đến lúc đó thì sẽ không lạnh nữa, nhân tiện có thể nướng chút gì đó để ăn, còn phải ở lại lâu như vậy thì phải tìm việc gì làm, nếu không thì sao mà có thể nhịn được đến sáng chứ.”
Thấy Khương Tuệ Tuệ kiên trì như vậy, Tống Thời Thanh cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người nắm tay nhau đi đến ghế đẩu, Tống Thời Thanh nhấc đồ trong túi lên nhìn, mới phát hiện có một hộp diêm, thịt chân giò hun khói thái lát, những thứ anh bắt được trên núi rồi đưa cho nhà họ Khương là nửa con gà rừng.
Tất cả chúng đều do Khương Tuệ Tuệ xử lý, còn được xâu lại với nhau bằng những thanh tre.
Tống Thời Thanh đi tới khu xung quanh tìm một ít lá thông để đốt lửa, cùng với một ít củi khô, cô nhanh chóng nhóm lửa. Sau khi bắt đầu lên lửa rồi thì trời thực sự không còn lạnh như ban nãy nữa.
Ở đây chỉ có một chiếc ghế đẩu, Tống Thời Thanh bảo Khương Tuệ Tuệ ngồi lên đó, nhưng Khương Tuệ Tuệ từ chối ngồi lên, cô đẩy Tống Thời Thanh ngồi xuống ghế, ghé vào tai anh nói: “Em có cách cho cả hai chúng ta cùng ngồi, anh có muốn thử không?”