BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 430
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:26:15
Lượt xem: 50
“Thật đúng là đồ tiểu tiện nhân, cô còn dám cãi tôi ư? Để xem hôm nay tôi tính sổ với cô như thế nào!” Bà Tử không nghĩ đến một người bị đánh ba gậy cũng không dám hé răng nửa lời như Tạ Phương Hoa, bây giờ lại dám cãi bà ta, thật là đã ‘ăn gan hùm mật gấu’ rồi đây, vậy mà còn dám nói với bà ta mấy lời như vậy.
Bà ta cắn chặt răng, đôi mắt xếch lên nhìn chằm chằm cô ấy, giơ hai tay lên muốn xông tới đánh nhau với Tạ Phương Hoa.
Nhưng mà ngay khi cái tát của bà ta sắp chạm vào mặt Tạ Phương Hoa, chân bà ta đột nhiên bị trẹo, bà ta bị đổi hướng và ngã về phía chiếc máy may.
Bà Tử cố gắng hết sức để đứng yên, nhưng bà ta vẫn ngã nhào vào chiếc máy may, sau đó là một tiếng hét lên đau thấu tim. Hóa ra khi bà Tử bị ngã thì đã đạp nhầm vào bàn đạp của máy khâu, còn thò tay vào dưới kim máy....
Bà ta đã không thể kiểm soát được cơ thể của mình nên đã đạp mạnh vào máy may, đôi tay của bà ta trở thành bộ quần áo đang chờ được may, từng chiếc kim giáng xuống tay bà ta, khi bà Tử dừng lại, trên mu bàn tay bà ta đã có cả chục lỗ đang chảy máu.
Mười ngón tay có đường mạch m.á.u nối liền với trái tim, vết thương nhìn qua không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng rất là đau!
Bên cạnh đó, bà Tử là một thợ may và kiếm tiền bằng cách may quần áo. Bây giờ tay bà ta bị thương, cũng không thể may quần áo để kiếm tiền được nữa, chỉ sợ sau này toàn bộ xã Nguyệt Phượng Loan đều sẽ đến tìm Tạ Phương Hoa để may quần áo mất.
Cố Diệp Phi
Bà Tử đây là đang tự mang phiền muộn và nỗi đau đớn vào mình.
Khương Tuệ Tuệ nhìn vào 300 điểm vừa được khen thưởng trong giao diện trao đổi của cô thì bản thân rất hài lòng với nó. Với tốc độ này, sẽ không bao lâu nữa là cô có thể đổi lấy một không gian rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-430.html.]
Sau khi có không gian, tất cả phần thưởng của cô có thể được đặt trong không gian, giúp tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Tạ Phương Hoa không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bà ta bị thương tại chỗ của cô ấy, bất luận như thế nào thì cô ấy cũng phải giúp đỡ một tay. Tuy nhiên, khi vừa đến gần bà Tử, bà Tử đã nhìn cô ấy chằm chằm bằng ánh mắt muốn ăn thịt người.
“Cút đi, cô không cần phải giả nhân giả nghĩa ở đây làm gì! Tạ Phương Hoa, cô dám đẩy tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô yên!" Bà Tử chịu đựng đau đớn mà chửi bậy.
Tạ Phương Hoa lúng túng, cô ấy chưa từng chạm vào bà Tử, là bà ấy tự mình vô tình ngã xuống.
Đúng lúc này, Khương Tuệ Tuệ tiến vào từ ngoài cửa, vừa lắc lắc đầu, vừa phát ra âm thanh 'chậc chậc' để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với da mặt dày của bà Tử: "Thím Tử, thím bị kim đ.â.m vào tay hay là kim đ.â.m vào não mất rồi? Nghe những gì mà thím nói này, tại sao lại nói là chị Tạ Phương Hoa đẩy thím? Vừa rồi tôi đã thấy rõ ràng là thím tự ngã xuống, đúng không? Nói như thế nào thì dù sao thím cũng là người có tuổi rồi, cũng cần phải có chút mặt mũi mà sống chứ đúng không?"
Bà Tử không ngờ rằng sẽ có người khác chứng kiến, vốn dĩ bà ta muốn nhân cơ hội này để tống tiền Tạ Phương Hoa, nhưng có vẻ như bà ta đã không đạt được ý nguyện rồi.
Mồm mép của Khương Tuệ Tuệ rất lợi hại, bà Tử không thể nói lại được cô, tay bà ta bị thương nặng nên đang rất đau đớn, đến nỗi bà ta chỉ có thể bỏ đi trong tuyệt vọng. Nhưng trước khi rời đi, bà ta đã đe dọa Tạ Phương Hoa, bảo cô ấy hãy cứ chờ đấy.
Khương Tuệ Tuệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, khóe môi cong lên nhìn bà Tử đang khập khiễng rời đi, chỉ biết chờ đợi, chẳng lẽ chờ bà ta thất bại hay sao?
Sau khi bà Tử rời đi, Tạ Phương Hoa vuốt ngực, lẩm bẩm rằng thật tốt khi Khương Tuệ Tuệ đến rất đúng lúc.
Nếu không thì cô ấy thực sự không biết phải làm thế nào để đối phó với những người như bà Tử.