BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:33:08
Lượt xem: 28
Lúc này vì cứu người, trên mặt Hàn Tiến Bộ đã dính đầy bùn đất, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt sẵn có, nếu không phải anh ấy vừa mới mở miệng nói chuyện, có khả năng đến cuối cùng Tống Thời Thanh cũng không biết người này chính là Hàn Tiến Bộ.
Tuy nhiên, Hàn Tiến Bộ trong nháy mắt đã nhận ra Tống Thời Thanh, thấy Tống Thời Thanh cau mày và nghiêm túc nhìn anh, anh ấy mỉm cười đưa tay ra sau gáy: “Anh Tống, tôi thực sự không sao, mẹ tôi nói mạng tôi rất lớn, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy đâu..."
Anh ấy còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến một tiếng vang, một viên gạch lớn từ bên cạnh rơi xuống, đập trúng có thể làm người ta đứt ruột. May mắn thay, nó cách bọn họ nửa mét và không trúng vào bọn họ.
Lời nói của Hàn Tiến Bộ bị cắt ngang, anh ấy sợ hãi nhắm mắt lại và co rúm người một chút. Sau khi nhận ra bản thân không sao, anh ấy lại mở mắt ra, nhếch mép cười: "Thế nào, anh Tống, nhìn đi, tôi đã nói với anh rồi, tôi là một người có mạng rất lớn, tôi sẽ không có việc gì đâu!"
“Giữ chút sức lực mà đi lên, đừng ở đây nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Tống Thời Thanh thấy Hàn Tiến Bộ lúc này mà vẫn còn đùa giỡn được nên đã tát vào trán Hàn Tiến Bộ.
Anh không thể để mặc Hàn Tiến Bộ mà đi được, anh ấy nói anh có thể giải cứu mình sau cũng được, nhưng sao anh có thể để yên vậy được, lỡ đâu trận sụt đất lần thứ hai xảy ra đột ngột thì sao?
Thay vào đó, anh nắm chặt cánh tay của Hàn Tiến Bộ và bắt đầu dùng hết sức lực kéo anh ấy lên: "Tôi thậm chí đã kéo được một con bò 700 cân lên, không lẽ một người như cậu mà tôi không kéo nổi hay sao?"
Nếu để đến sau trận lụt đất thứ hai thì nói không chừng Hàn Tiến Bộ đã bị đập tan thành từng mảnh.
Khi Hàn Tiến Bộ nhìn thấy Tống Thời Thanh như vậy, anh ấy không nói gì nữa, anh ấy tập trung sức lực, mặc kệ cơn đau ở chân và liều mạng leo lên bên trên.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-396.html.]
Hai người đồng thời ra sức, sức lực của Tống Thời Thanh thật sự rất mạnh, anh đã kéo được Hàn Tiến Bộ từ phía dưới lên, nhưng khi Hàn Tiến Bộ chỉ còn cách một chân nữa là cả người được kéo lên rồi, thì đột nhiên những viên gạch bên trên bắt đầu rung chuyển dữ dội, sắp va vào trên người Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ trong giây lát.
Tống Thời Thanh dùng một tay kéo Hàn Tiến Bộ lên, rồi ném anh ấy đến một nơi an toàn gần đó. Nhưng đã quá muộn để anh rời đi, khi anh đang tiến tới kéo Hàn Tiến Bộ, thì tay kia của anh đã làm một động tác khác.
Anh nhặt chiếc ghế bên cạnh, đúng lúc viên gạch rơi xuống, anh bất ngờ nhấc chiếc ghế lên để chịu lực tác động của viên gạch trong giây lát, nhưng cả người lại tận dụng thời điểm này để lăn ra khỏi nơi nguy hiểm, lăn sang khoảng đất trống bên cạnh.
Ầm một tiếng...
Một phòng học khác cũng bị sập, may mắn thay, cả Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ đều đã không gặp nguy hiểm.
Vốn dĩ anh ấy cũng lo lắng đến nỗi tim nhảy lên tận cổ họng, trong lòng đã tính sẵn kế hoạch xấu, anh cho rằng nếu bản thân xảy ra chuyện gì, có c.h.ế.t thì anh cũng phải đi tìm Hàn Tiến Bộ tính sổ, nhưng khi thấy Tống Thời Thanh không sao thì trái tim mới rơi xuống mặt đất.
Anh ấy kiên trì lâu như vậy, hiện tại cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, nằm trên mặt đất, mặc kệ trên mặt đầy bùn đất, hay là mưa rơi trên mặt. Anh ấy lấy một cốc nước mưa để rửa mặt, cười vài tiếng: “Anh Tống, xem ra anh cũng là người may mắn giống như tôi, phúc lớn mạng lớn.”
Tống Thời Thanh cười nhạt một tiếng, anh chưa bao giờ thấy bản thân là một người phúc lớn hay mạng lớn cả.
Nhưng anh vẫn mỉm cười, mặc dù anh không đáp lại những lời của Hàn Tiến Bộ.
Các giáo viên và học sinh căng thẳng ở bên cạnh cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm sau khi thấy hai anh hùng cứu người đều bình an vô sự, bọn họ bắt đầu đếm số học sinh để kiểm tra.