BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:28:45
Lượt xem: 37
Bà nội Tống vội vàng nói: "Bà và ông nội cháu không có việc gì."
Tống Thời Thanh bước nhanh về phía trước, ôm lấy ông nội Tống và bà nội Tống vào n.g.ự.c anh, ba người gắt gao ôm chặt lấy nhau. Lúc này, bà nội Tống cảm thấy toàn thân Tống Thời Thanh đang run rẩy, ngay cả hai tay đang ôm bọn họ cũng run rẩy.
Anh sợ hãi.
Bọn họ đều là những người thân còn lại của anh, anh không thể để mất họ thêm nữa.
"Không có việc gì, không có việc gì..." Bà nội Tống đau lòng vỗ lưng Tống Thời Thanh: "Mưa to như vậy, chúng ta về nhà họ Khương trước đi, ông nội con đang ở nhà họ Khương, trước đó đột nhiên có gió lớn, mưa to quá, mấy ngày nay mưa liên miên, nhà chúng ta không chịu nổi nữa rồi, bà và ông nội nghĩ cháu đi làm cũng mệt rồi, nên không nói với cháu, cứ nghĩ hôm nay trời nắng, đoán chừng cũng không có việc gì, không nghĩ đến trời lại bắt đầu mưa, bà sợ có chuyện nên bảo ông nội cùng bà đến nhà họ Khương trú một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện..."
Vốn dĩ bà ấy muốn đi nói với Tống Thời Thanh một tiếng, nhưng trời mưa gió, bà ấy vẫn không có thời gian đi.
Ông nội Tống đột nhiên nói muốn trở về nhà một chuyến tìm đồ, bà ấy sợ xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo ông ấy, không ngờ lại gặp được Tống Thời Thanh ở đây.
Ông nội Tống nhận lấy miếng thuốc dán từ trong tay Tống Thời Thanh, không ngừng lẩm bẩm: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi..."
Tống Thời Thanh nuốt hết sợ hãi và căng thẳng vào trong lòng xuống, đi theo ông nội Tống và bà nội Tống đi về hướng nhà họ Khương.
Nhà họ Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-393.html.]
Hôm nay trời quang mây tạnh, Lưu Ái Đệ đã đi làm trở lại, cô ta vẫn chưa về, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Tã của Tiểu Nguyệt đang phơi trong sân, Khương Vệ Bình chỉ có thể đem Tiểu Nguyệt đặt vào trong nôi, định đi thu đống quần áo và tã lót.
Kết quả vừa mở cửa, cô ấy đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong sân, đưa lưng về phía cô ấy, giúp cô ấy thu dọn quần áo, động tác rất thuần thục.
Cố Diệp Phi
Khương Vệ Bình ngay lập tức nhận ra bóng lưng của Hứa Quý Thuận, gọi một tiếng: "Hứa Quý Thuận?"
Động tác đang thu quần áo của Hứa Quý Thuận lập tức dừng lại một chút, cầm toàn bộ số quần áo đã thu xong, xoay người lại, nhét toàn bộ quần áo vào trong vòng tay Khương Vệ Bình: "Tất cả quần áo đã được thu xong. Bên ngoài trời đang mưa, nên ở trong nhà đợi đi. Còn túi trứng này cô cầm đi, mấy ngày hôm trước mưa to, tôi không tiện mang đến đây."
Khương Vệ Bình bị nhét đầy quần áo và một túi trứng, cô ấy vội lắc đầu: “Không, tôi không thể, Hứa Quý Thuận, tôi biết trước đây anh là người đã cho những quả trứng đó. Cho dù trước đây tôi có giúp anh, nhưng anh cũng đã giúp tôi không ít, tôi không thể lấy thêm nữa, anh cầm lại đi. Hơn nữa nhà tôi cũng có trứng gà, mẹ tôi nấu chúng cho tôi mỗi ngày, tôi không thiếu những thứ này...“
Nhưng mà Hứa Quý Thuận lại không nhận, xoay người đi vào trong mưa, thấy Khương Vệ Bình định đuổi theo, nhanh chóng xua xua tay với cô ấy: “Nhanh đi vào trong nhà đi, nếu dính mưa rồi bị cảm sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, trứng gà này cô cứ cầm lấy, đây là một chút tâm ý của tôi.”
Khương Vệ Bình biết tính tình của Hứa Quý Thuận, biết rằng dù như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không nhận lại trứng gà, chỉ có thể nói: "Vậy anh chờ một chút, anh đi ra ngoài không biết mang theo ô hay gì đó hay sao, ở đây tôi có nón trúc, anh mang theo mà về đi."
Mua to vài ngày, hôm nay trời quang mây tạnh, đêm qua trên bầu trời cũng nhiều sao như vậy, không ai ngờ hôm nay lại mưa to, Hứa Quy Thuận ra ngoài không mang theo ô, anh ấy phải đi xem, anh ấy đã hình thành thói quen mỗi ngày phải đi một vòng đến nhà họ Khương xem một chút.
Vừa đến tình cờ nhìn thấy quần áo trong sân chưa được thu vào nên đã giúp thu dọn chúng.
Ban đầu Hứa Quý Thuận muốn nói rằng anh ấy đã ướt hết rồi, cũng không cần nó làm gì.