BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:24:17
Lượt xem: 53
Trên thực tế... Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt vì tiếp xúc trước đó với Tống Thời Thanh.
"Không phải ông nội Tống đã dùng hết miếng dán rồi hay sao ạ? Hôm nay cháu lên thành phố, vừa hay lấy được thuốc dán nên mới vội vàng mang qua đó ạ."
Khương Tuệ Tuệ nói, lại ngồi xuống bên cạnh bà nội Tống, tựa vào vai bà ấy, trông rất thân mật: "Chủ yếu là muốn đến đây gặp bà, gần đây gặt gấp nên đã lâu rồi cháu không đến đây."
Bà nội Tống rót một cốc nước đun sôi cho Khương Tuệ Tuệ, còn thêm ít đường vào nước, nói: "Đúng là vậy, bà nội cũng rất nhớ cháu. Thực ra ông nội Tống của cháu cũng rất nhớ cháu, nhưng tiếc là ông ấy đã về phòng rồi."
Lúc này, ông nội Tống vốn định lên giường đi ngủ lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Ông ấy cảm thấy như thể bản thân nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ, vì vậy ông ấy nhanh chóng xuống giường, đi đến cửa và lắng nghe, quả nhiên ông ấy nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ: "Thật đáng tiếc, nếu ông nội Tống đang nghỉ ngơi thì cháu sẽ không làm phiền nữa, lần sau cháu sẽ đến gặp ông nội Tống sau ạ."
Khuôn mặt nghiêm túc ban đầu của ông nội Tống nhanh chóng nở một nụ cười.
Ông ấy sửa sang lại quần áo một chút, giả vờ không thèm để ý rồi mở cửa nói: “Ngủ giờ này hình như là quá sớm, tôi cũng không buồn ngủ lắm, hay là ra ngoài ngồi một chút đi… Này.... Tuệ Tuệ, sao hôm nay cháu lại rảnh rỗi để đến đây vậy?"
"Ông nội Tống, ông vẫn chưa ngủ hay sao? Cháu đến đây để đưa mấy miếng thuốc dán cho ông ạ." Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nói.
.........
Khương Tuệ Tuệ trò chuyện với ông nội Tống và bà nội Tống một lúc, sau đó mới đi theo Tống Thời Thanh ra ngoài.
Tống Thời Thanh nói đùa: "Tại sao anh lại cảm thấy em giống cháu gái của ông bà hơn nhỉ? Bọn họ còn không có nói nhiều như vậy với anh."
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ kéo cánh tay của Tống Thời Thanh, duỗi tay ra véo nhẹ một cái lên bắp tay anh, bĩu môi nói: "Làm sao? Anh ghen sao? Cháu dâu và cháu gái thực chất cũng không có gì khác biệt, tại sao ông bà lại không thể thân thiết với em chứ, hừ..."
Tống Thời Thanh quay đầu nhìn người bên cạnh sau khi nghe thấy lời này, đưa tay ra sờ đỉnh đầu cô: "Em nói đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-379.html.]
"Anh đưa em về nhà trước." Tống Thời Thanh nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ.
Khương Tuệ Tuệ lắc đầu: "Em sẽ đi bắt cá với anh trước, sau đó mới quay về."
Cứ như vậy, hai người đi về phía bờ sông. Lý do tại sao lần nào Tống Thời Thanh cũng có thể câu được nhiều cá hơn những người khác, là vì anh biết nơi nào có cá. Anh trực tiếp đưa Khương Tuệ Tuệ đến nơi anh thường đến bắt cá, rồi bảo Khương Tuệ Tuệ ngồi trên tảng đá bên bờ sông đợi anh.
Còn bản thân anh thì xắn quần bước xuống sông bắt cá.
Anh cầm một chiếc đèn pin trong tay, để anh có thể nhìn thấy cá dưới sông rõ hơn nếu anh bắt cá theo cách này. Độ nhạy của cá vào ban đêm không cao bằng ban ngày nên dễ bắt chúng hơn, Tống Thời Thanh không mất nhiều thời gian để bắt được vài con cá trích, nhưng cá không quá lớn.
Con lớn nhất chỉ lớn bằng ba ngón tay nhưng vẫn là lựa chọn tốt để nấu canh cá trích.
Bởi vì ở nhà lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên lúc này cũng không còn sớm, Tống Thời Thanh cũng không chậm trễ nữa, sau khi bắt được mấy con cá, xách giỏ cá lên bờ.
Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đứng dậy khỏi tảng đá và ôm lấy eo thon của Tống Thời Thanh từ phía sau.
Mỗi lần ôm Tống Thời Thanh như thế này, cô có cảm giác như bản thân đang nắm trong tay sự an toàn của cả thế giới.
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Cám ơn anh.”
Đương nhiên là vì cô mà Tống Thời Thanh mới đến sông bắt cá muộn như vậy. Hơn nữa bà nội Tống cũng nói là bà ấy sẽ đến giúp chăm sóc chị hai, cô thực sự rất cảm động.
Tống Thời Thanh nắm lấy tay của Khương Tuệ Tuệ, nói: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là người một nhà, sao phải nói cảm ơn anh chứ."
Khương Tuệ Tuệ mím môi và mỉm cười.
"Lại đây, lấy giỏ cá đi, đợi anh đi giày vào." Tống Thời Thanh đưa giỏ cá cho Khương Tuệ Tuệ.